Thân thể tròn đầy mềm mại như thần vệ nữ kết hợp với khuôn mặt hoàn hảo đã làm cho người con gái này mang một vẻ mị hoặc khác thường, ẩn chứa nét mỹ lệ tột cùng.
Đôi mày thanh tú thỉnh thoảng khẽ chau, khiến cho người khác không thể kiềm chế được ý nghĩ muốn ôm lấy mà yêu thương nựng nịu.
Quý Phong ngây người nhìn chăm chăm, thậm chí quên cả bước đi, bàn tay đang đỡ lấy cánh tay ngọc trắng mịn kia thoáng run nhẹ. Bởi mới chạm khẽ vào làn da cô gái thôi cũng đã khiến con tim hắn đập lên thình thịch, cả người nóng ran tựa hồ đang đứng phơi mình dưới ánh nắng mặt trời chói chang giữa trưa hè.
- Này, cậu làm sao vậy?
Một đôi tay trắng nõn quơ qua quơ lại trước mắt Quý Phong khiến hắn sực tỉnh đầy ngớ ngẩn:
- Hả? Chuyện gì?
- Hừ…
Người con gái kia bỗng nhiên tức giận, hung hăng liếc hắn một cái:
- Cậu đỡ người khác như vậy sao?
- Ơ?
Quý Phong ngơ ngác cúi đầu nhìn xuống, khuôn mặt ngay lập tức đỏ bừng, thì ra hắn đang nhẹ nhàng mân mê cánh tay ngọc của người ta tự lúc nào không hay. Lần này thì mang tiếng phi lễ chắc rồi… (DG: khặc khặc)
- Xin lỗi, thật sự xin lỗi! Tôi không cố ý…
Quý Phong đỏ mặt định giải thích, không ngờ thiếu nữ kia lại không chút nể mặt cắt ngang:
- Được rồi, cậu chàng mặc đồng phục, ắt hẳn cậu là học sinh phổ thông đúng không?
Quý Phong gật đầu theo bản năng:
- Đúng rồi, tôi học cấp ba. Thật sự xin lỗi cô chuyện vừa rồi!!!
- Vậy à…!!!
Cô gái khẽ chớp mắt, nhanh chóng tỏ vẻ hiểu ra gì đó, khóe miệng nhếch lên một nụ cười rất khó phát hiện:
- Cậu đụng tôi ngã thì cũng phải chịu trách nhiệm đưa tôi về nhà. Cổ chân tôi giờ đau lắm, e là không thể tự đi được!
- Tất nhiên, tất nhiên rồi!
Quý Phong liền gật đầu lia lịa:
- Cô có vẻ rất đau, có cần tôi đưa đến bệnh viện không? Nhỡ đâu tổn thương đến gân cốt thì sẽ rất tệ, không khéo ảnh hưởng việc học thì khổ.
- Không cần đâu!
Cô gái xua tay:
- Cậu học lớp nào vậy?
Quý Phong đàng hoàng đáp:
- Tôi học lớp 12/6, còn cô?
- Tôi hả?
Trong mắt cô gái thoáng hiện một tia tinh nghịch, vô tình gợi lên nét gì đó khá bướng bỉnh.
- Ừ… tôi mới chuyển trường, nếu không có gì bất ngờ, có lẽ ngày mai tôi cũng sẽ đến lớp 12/6 đó!
- Ồ, thì ra là bạn học mới, sao trùng hợp thế nhỉ!?
Quý Phong giật mình nhưng trong lòng lại có chút ngờ ngợ, nhìn cô gái này cũng hơn 20 rồi, cỡ tuổi như vậy thì ít nhất cũng là sinh viên Đại học chứ?? Chẳng lẽ…?
Một loại khả năng chợt lóe lên trong đầu Quý Phong, là học sinh học lại sao…
Tại huyện Mang Thạch, chuyện học sinh học lại cũng rất bình thường. Nếu một học sinh tốt nghiệp rồi mà không thi Đại học hoặc thi Đại học không đậu, thường sẽ lựa chọn học lại một năm. Mà những trường theo đuổi thành tích cũng rất thích những học sinh có kinh nghiệm như vậy.
Quý Phong thầm nghĩ, xem ra cô gái này là học sinh học lại rồi!
- Cậu tên là Quý Phong à?
Cô gái đột nhiên hỏi.
Quý Phong gật đầu:
- Đúng vậy, tên tôi là Quý Phong, Quý trong Quý tiết (mùa), Phong trong Lâm phong (rừng cây)!
- Họ Quý à… rất hiếm nhỉ!?
Cô gái lẩm bẩm một câu rồi chợt nói:
- Còn tôi là Tiêu Vũ Huyên!
- À là bạn Tiêu, rất vui được làm quen với bạn!
Quý Phong nhanh chóng làm quen, lòng thầm nghĩ đây quả là một cái tên rất ư dễ nghe!
- Được rồi, phiền cậu đưa tôi đi dùm, tôi hiện ở tại ký túc xá của giáo viên!
Tiêu Vũ Huyên nói.
Quý Phong lập tức gật đầu nhưng sau đó liền giật mình kinh ngạc:
- Ủa…bạn không phải là học sinh à? Sao có thể ở trong ký túc xá dành cho giáo viên được? Nơi đó toàn là giáo viên mà!
Tiêu Vũ Huyên thản nhiên cười:
- Đó là vì tôi vừa mới tới, trường vẫn chưa sắp xếp chỗ ở, nên tạm thời để tôi nghỉ tại đó!
- À!
Quý Phong liền ra vẻ đã hiểu.
- Vậy để tôi đưa bạn về!
Thật là một cậu chàng ngốc nghếch có lòng mà! Nhìn khuôn mặt chăm chú cẩn thận của Quý Phong, khóe môi Tiêu Vũ Huyên thoáng cong lên, cô cười nhẹ trong lòng.
Khu ký túc xá dành cho giáo viên nằm phía sau trường chỉ vài trăm mét, Quý Phong trước kia