Quý Phong bị hỏi bất ngờ nên đỏ bừng mặt, hắn bối rối:
- Không có, không có ai hết!
- Nói xạo!
Tiêu Vũ Huyên liếc xéo, tiếp tục truy hỏi.
- Rốt cuộc là người nào?
- Thật không có mà!
Quý Phong vội vàng chối nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh của một người con gái mặc áo sơ mi màu hồng nhạt và chiếc quần bò. Người đó không ai khác ngoài Đồng Lôi.
- Không có thì không có, làm gì cậu phải “cà cuống” ghê vậy?
Tiêu Vũ Huyên tủm tỉm cười.
Qúy Phong xấu hổ gượng gạo, ấp a ấp úng mãi mà chẳng thành câu.
- Chuyện đó, bạn Tiêu …
Hắn còn chưa nói dứt thì đã bị Tiêu Vũ Huyên cắt ngang, cô ra vẻ dỗi hờn:
- Không được gọi tôi là bạn Tiêu nữa nhé! Ừm… xem cậu đáng yêu như vậy, sau này cứ gọi tôi là chị đi.
- Chị?
Quý Phong ngẩn người.
- Sao vậy, không muốn à?
Tiêu Vũ Huyên trừng đôi mắt đẹp, lập tức đã khiến Quý Phong hiểu thế nào là câu “mỹ nhân tròn xoe đôi mắt”.
- Đồng ý, đương nhiên đồng ý!
Quý Phong hoảng sợ vội gật đầu, đồng thời còn gọi thêm một tiếng:
- Chị Vũ Huyên…
- Ừ!
Tiêu Vũ Huyên ngọt ngào đáp lại rồi cười bảo:
- Như vậy mới đúng! Thật là dễ thương…
- Dễ thương sao..?
Quý Phong xấu hổ thiếu điều muốn chui xuống đất, hắn cố tìm cách phản đối:
- Đừng có gắn em với chữ dễ thương có được không?
- Hi hi hi …
Nhìn bộ dạng đang khốn khổ đầy vẻ chịu đựng của Quý Phong, Tiêu Vũ Huyên không nhịn được mở miệng cười khúc khích. Tiếng cười như chuông bạc ngân nga, thật dễ nghe và thoải mái!
Quý Phong cúi gằm xuống không dám nhìn lung tung. Lúc này trong đầu hắn đã không thể tự chủ mà nghĩ tới vùng thảo nguyên cấm kỵ dưới váy Tiêu Vũ Huyên. Hai bắp chân săn chắc trắng ngần như tuyết quá ấn tượng, dù hắn làm cách nào cũng không sao xóa đi những ý nghĩ lệch lạc trong đầu mình.
- Được rồi, không chọc cậu nữa vậy!
Tiêu Vũ Huyên thấy Quý Phong đứng ngồi không yên, thiếu điều chạy vụt ra ngoài thì cô lập tức ngừng trêu ghẹo hắn. Nếu không chỉ sợ hắn sẽ chẳng ngại gì mà phá cửa chạy mất dạng… Nếu quả thật để xảy ra chuyện như vậy, e rằng sau này hai người sẽ rất lúng túng khi gặp nhau.
- Chị Vũ Huyên, chân chị còn đau không?
Quý Phong lập tức chuyển đề tài, bởi nếu cứ tiếp tục thì e rằng lưng áo hắn sẽ ướt đẫm mất.
Tiêu Vũ Huyên khẽ nhúc nhích đôi chân dài, trong cặp mắt long lanh tràn đầy sự kinh ngạc mà nhìn Quý Phong:
- Thật sự là cậu học được từ trong sách?
Bởi sau khi được Quý Phong xoa bóp, chân Tiêu Vũ Huyên đã không còn cảm thấy đau một chút nào nữa. Quan trọng hơn là vết bầm trên mu bàn chân đã tan sạch, nhìn như nàng chưa từng bị thương vậy! Điều đó làm sao có thể? Nàng không tránh khỏi phải kinh ngạc!
Quý Phong thành thật gật đầu:
- Thật, mà chị Vũ Huyên, chân chị còn đau không?
- Không đau!
Tiêu Vũ Huyên khẽ lắc đầu.
Quý Phong thở phào nhẹ nhõm rồi nói:
- Vậy là tốt quá, chị không sao em cũng yên tâm. Giờ muộn rồi, đã không còn chuyện gì thì em xin phép về đây!
Tiêu Vũ Huyên nhìn đồng hồ, chẳng ngờ đã mười giờ, thấy vậy cô liền gật đầu nói:
- Ừ, đi đường về phải cẩn thận nhé, đừng giống khi nãy, vội vàng hấp tấp để rồi đụng phải người ta!
Quý Phong lúng túng gật đầu cười khổ. Khi nãy sở dĩ đụng vào Tiêu Vũ Huyên là vì hắn còn đang mãi chìm đắm trong suy nghĩ về Đồng Lôi.
Nhưng mà những lời này sao có thể nói cho Tiêu Vũ Huyên nghe được. Đã một lần đau vì Hồ Tuyết Tuệ, nên bây giờ hắn sẽ không dại dột mà bộc lộ tình cảm của mình một cách dễ dàng. Cũng chỉ mong thời gian có thể xóa nhòa…
Đương nhiên, khi thực lực của Quý Phong dần dần tăng cường, hắn cũng sẽ theo đó mà khôi phục được sự tự tin. Đến lúc đó, hắn sẽ như bướm phá kén, lột xác trở thành một con người khác.
Sau khi tạm biệt Tiêu Vũ Huyên, Quý Phong cầm lấy cặp của mình rồi bước vội ra khỏi cửa phòng.
Nhìn bóng lưng có phần cô ngạo của Quý Phong, đôi mắt đen láy của Tiêu Vũ Huyên không khỏi hiện lên nét thẫn thờ.
Nàng lẩm bẩm một mình:
- Đúng là một cậu chàng kỳ quái, ngây ngô chất phác nhưng lại sở hữu sự tinh tế rất hiếm thấy!? Nhỏ hơn