Cao Thủ Toàn Năng Tại Học Đường

Được Hoa Khôi Phụ Đạo


trước sau


- Sao lại nhìn mình như vậy? Trên mặt mình có hoa sao?
Thấy Quý Phong đang nhìn mình bằng ánh mắt kinh ngạc, Đồng Lôi mỉm cười trêu hắn.
Nụ cười tuyệt diễm vô song của cô lại làm cho Quý Phong thêm một hồi hồn xiêu phách lạc.
Cô nàng dù chỉ mới mười tám tuổi, nhưng vóc dáng đã không hề thua kém những người phụ nữ phong hoa tuyệt đại, thậm chí ngay cả Tiêu Vũ Huyên cũng vậy. Tuy không có được phong vận thành thục như Tiêu Vũ Huyên nhưng bù lại trên người cô tỏa ra một nét thanh xuân tràn đầy sức sống đã làm cho biết bao trái tim phải lỗi nhịp.
Quý Phong âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng cười khổ, lớp trưởng à, trên mặt cậu không có hoa, nhưng so với hoa thì còn đẹp hơn gấp bội phần.
- Này!
Thấy Quý Phong cứ ngây ngốc nhìn mình, Đồng Lôi không khỏi ửng hồng đôi má. Cô quơ quơ bàn tay nhỏ bé trắng ngần trước mặt Quý Phong, giọng nói trong vắt:
- Quý Phong, cậu bị choáng à?
Ba hồn bảy vía của Quý Phong lập tức quay trở lại, hắn lúng túng gãi đầu, cười nói:
- Lớp trưởng!
- Phì
!
Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Quý Phong, Đồng Lôi không thể nào nhịn được bật cười khanh khách.
Lập tức trong phòng học tràn ngập tiếng cười thánh thót như chuông bạc của Đồng Lôi, làm cho ba hồn bảy vía của Quý Phong vừa mới quy tụ lại một lần nữa bay ra tứ phía.
Trong giây lát, hắn đờ đẫn cả người.
- Đồ ngốc, còn không mau lấy sách ra!

Cười một hồi, Đồng Lôi mới mở miệng nói.
Quý Phong ngơ ngác hỏi:
- Lấy sách? Sách gì?
- Hỏng rồi!
Đồng Lôi lại nở một nụ cười tươi tắn, đưa tay vỗ vỗ trán, vờ than thở:
- Vua phát âm của lớp chúng ta đã bị mất trí, thế này thì hỏng rồi!
- Vua phát âm?
Quý Phong kinh ngạc vô cùng, hỏi lại:
- Cậu đang nói mình à?
- Đương nhiên là nói cậu rồi!
Đồng Lôi tức giận nói:
- Giờ Anh văn buổi sáng cậu biểu hiện quá mức xuất sắc cho nên các bạn gái trong lớp liền đặt cho cậu ngoại hiệu là vua phát âm đó!
- Vua phát âm?
Quý Phong không khỏi cười khổ:
- Nói như vậy có phần khoa trương quá!
- Khoa trương cái gì chứ! Có bạn gái để ý đến lại còn làm bộ không vui!
Đồng Lôi hừ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh Quý Phong.
Đồng Lôi không hề phát hiện trong giọng nói của mình có mùi vị chua chua. Trong lớp, mọi người đều biết cô là con gái của bí thư huyện ủy, thành tích học tập vô cùng tốt, tuy nhiên tính cách lại lạnh lùng khó gần, cho nên cô gần như không có bạn bè.
Vì thế, trong khi những nữ sinh khác tụm ba, tụm năm líu ríu chuyện trò thì Đồng Lôi lại ngồi một mình im lặng học tập, rất ít khi tham dự vào những chủ đề tán dóc của đám con gái.
Trưa nay, khi nghe những nữ sinh khác bàn luận về Quý Phong, trong nội tâm của cô không hiểu sao bỗng xuất hiện một cảm giác không thoải mái khó mà diễn tả thành lời.
Quý Phong cũng không chú ý tới sự khác thường trong giọng nói của Đồng Lôi, bởi lúc này trong mũi của hắn đang tràn ngập mùi hương nhàn nhạt tỏa ra từ trên người cô bé, thấm vào ruột gan hết sức thoải mái.
- Phù ——!
Quý Phong âm thầm thở hắt một cái, hắn thật sự rất sợ ở một mình với Đồng Lôi. Chuyện xấu hổ trong căn hộ của Tiêu Vũ Huyên đã làm hắn sợ một lần rồi. Huống chi, Tiêu Vũ Huyên và Đồng Lôi tuy mỗi người mỗi vẻ, nhưng cả hai đều giống như nữ thần trong lòng hắn, hắn không muốn lại mạo phạm bất kỳ người nào!
Cưỡng ép mình trấn tĩnh trở lại, Quý Phong mỉm cười hỏi:
- Lớp trưởng, thành tích tất cả các môn học của cậu đều vượt trội hơn mình, mình cũng không biết có thể thảo luận gì với cậu nữa!
- Thế nào! Vừa được phong làm vua phát âm liền đã xem thường những học sinh chúng tôi rồi sao? Ngài đây thật là tách rời với quần chúng nhân dân nha!
Đồng Lôi trêu ghẹo nói.
- Nào có! Nào có!
Quý Phong hai tay ôm quyền, bắt chước nghi lễ thời cổ đại, làm bộ làm tịch nói:
- Muốn thảo luận vấn đề gì, xin mời lớp trưởng đại nhân phân phó, tại hạ liều chết cũng không từ nan!

- Khanh khách …
Đồng Lôi bật cười khanh khách, bàn tay nhỏ bé trắng nõn đánh nhẹ vào Quý Phong, nói:
- Quý Phong, tại sao trước giờ mình không phát hiện thì ra cậu cũng rất hài hước nha!
Quý Phong trợn trừng hai mắt, tự nhủ trong lòng, trước kia cậu có chú ý đến mình sao, sợ rằng trừ cái

tên và bộ dạng bên ngoài ra thì cậu cũng chẳng biết thêm gì về mình a?!
Nghĩ vậy thôi chứ hắn làm sao dám nói ra miệng, bởi hắn ngốc thì ngốc thật, nhưng cũng chưa đạt đến “trình độ” này!
- Được rồi, đã không còn sớm, chúng ta đừng đùa nữa.
Đồng Lôi thu hồi nụ cười, nói:
- Quý Phong, phát âm của cậu thật sự rất chuẩn, nếu như không được tận mắt chứng kiến, mình có khi nghĩ là đang nghe từ băng cát sét đó chứ. Cậu rốt cuộc đã làm thế nào để luyện được trình độ như vậy?
- Không đến nỗi phô trương như cậu nói đâu!
Quý Phong vốn không quen được người khác khen ngợi, đặc biệt khi người đó lại chính là cô bé hắn thầm thương trộm nhớ, việc này làm cho hắn cảm thấy có chút mất tự nhiên.
- Kỳ thật chỉ là sau khi tan học, mình hay xem một vài chương trình ngoại ngữ trên ti vi, hoặc có khi là xem một bộ phim nước ngoài nào đó… sau đó học theo cách phát âm, nhờ vậy mà mình đã tiến bộ!
- Ồ! Đây cũng là một phương pháp không tệ!
Đồng Lôi hai mắt sáng ngời, nói:
- Sau khi về nhà mình cũng hay ngồi xem ti vi một lúc, để mình học theo cách của cậu xem sao! Quý Phong, nếu như phương pháp này thật hữu hiệu, mình sẽ mời cậu một bữa cơm!
Nhìn nụ cười tươi tắn động lòng người của Đồng Lôi, Quý Phong vò đầu cười nói:
- Mời ăn cơm thì không cần đâu, nếu muốn mời thì người mời phải là mình mới đúng!
- Cậu mời mình?
Đồng Lôi nghi hoặc hỏi.
- Đúng vậy!
Quý Phong gật đầu, nói:
- Cậu cũng biết mình rất yếu các môn toán lý hóa, nếu như lớp trưởng đại nhân có thời gian… có thể giúp mình phụ đạo một chút được không? Để cảm tạ mình sẽ mời cậu ăn cơm, ha hả…

- Ừ... Không thành vấn đề!
Đồng Lôi chần chờ một lúc, mới gật đầu đáp ứng:
- Tuy nhiên phải đợi đến Chủ nhật mới được, vì ngày thường mình không thể về nhà quá muộn, rất không an toàn!
- Mình đưa cậu về!
Quý Phong không chút chần chờ mà bật thốt. Tuy nhiên vừa dứt lời, hắn đã cảm thấy vô cùng lúng túng, bởi nếu như nghĩ ngợi sâu xa thì lời này tựa hồ còn có một tầng nghĩa khác.
Lo lắng Đồng Lôi suy nghĩ tới ý tứ kia, Quý Phong cuống quít giải thích:
- Mình… mình không có ý tứ gì khác, mình chỉ là … chỉ là…
Lấy cớ học phụ đạo, lại muốn đưa con gái người ta về, nói sao cũng không thể giải thích được rõ ràng. Quý Phong không khỏi gãi đầu cười khổ.
Nào ngờ, sau một hồi suy tư, Đồng Lôi lại vui vẻ gật đầu, nói:
- Một lời đã định! Được rồi, hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu phụ đạo từ môn toán trước nha!
- Hả? Gì? À! Ừ!
Quý Phong ngẩn ra, nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại. Hắn vội vàng gật đầu lia lịa rồi lấy sách toán ra, lần lượt hỏi từ đầu tới cuối những chỗ hắn vẫn chưa hiểu.
- À! Cái này thì phải làm như vậy...
Đồng Lôi rất có năng khiếu làm cô giáo, từng cái công thức được cô hạ bút thành văn giảng giải vô cùng chi tiết tỉ mỉ, không thiếu không thừa mà lại vô cùng đơn giản dễ hiểu.
Song, Quý Phong trong lúc học tập lại không được tập trung mấy.
Hai người lúc này ngồi rất gần nhau, hương thơm nhàn nhạt trên người Đồng Lôi tràn ngập trong mũi của hắn làm cho hắn không nhịn được cứ muốn hít vào một hơi thật sâu.
Cộng với giọng nói ngọt ngào thanh thúy của cô cứ không ngừng vang lên khiến cho người nào đó ngồi bên cạnh dường như càng lúc càng say đắm…


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện