Đội trưởng Nghiêm sao lại tới đây?
Trong đầu Quý Phong tràn đầy nghi vấn, hắn nhìn Đồng Lôi đang đứng ở cửa lớp học nhưng chỉ thấy nét mặt tươi cười của cô mà không nhìn ra được chút manh mối nào.
- Các bạn học sinh!
Trên bục, khuôn mặt đội trưởng Nghiêm mang theo nụ cười, thanh âm sang sảng vang dội:
- Hôm nay, chúng ta đến đây là để giới thiệu cho các em biết, trong lớp chúng ta có một bạn học, khoảng một tuần trước trên đường về nhà cậu ta đã gặp phải hai tên côn đồ.
Đội trưởng Nghiêm vừa nói tới đó liền hấp dẫn sự chú ý của cả lớp. Những cô cậu nhỏ tuổi thì thường hay tò mò, một học sinh gặp phải lưu manh, mà người đó lại là học sinh của lớp, vậy thì bọn họ làm sao có thể không tò mò cơ chứ?
- Thời khắc đối mặt với tên lưu manh, người học sinh ấy chẳng những không hề hốt hoảng, ngược lại bằng sự quả cảm và nhanh nhẹn ứng biến cuối cùng đã thành công đánh bại hai gã lưu manh này, đồng thời còn báo tin cho cảnh sát.
Khuôn mặt Đội trưởng Nghiêm càng lúc càng rạng rỡ, anh cao giọng nói tiếp:
- Sau khi cảnh sát chúng tôi thẩm vấn mới phát hiện được, thì ra hai tên lưu manh này vừa mới vượt ngục và đang lẩn trốn! Bọn chúng định lên kế hoạch cướp lấy một khoản tiền lớn rồi trốn đi nhưng chúng đã không ngờ mình lại bị một học sinh trung học hạ gục.
Nói tới đây, đám học sinh phía dưới đã bắt đầu bàn luận sôi nổi đoán xem ai dũng cảm như vậy, mịa nó chứ, một học sinh mà lại dám đối mặt với hai tên tội phạm vượt ngục!
Đội trưởng Nghiêm cao giọng nói:
- Người học sinh này, chính là Quý Phong!
Ầm…….
Những lời này chẳng khác nào một tảng đá to ném vào mặt hồ tĩnh lặng, nhất thời tạo ra từng đợt sóng dập dờn, làm cho mọi người khó mà tin tưởng. Bọn họ không thể tưởng tượng ra, kẻ mà trong mắt bọn hắn chỉ là một thằng nhà nghèo… lại có thể khống chế được hai tên côn đồ. Đây thật giống chuyện cười về long đầm hổ huyệt!
Tuy nhiên, khi chứng kiến hai người cảnh sát còn đang đứng trên bục giảng kia thì tất cả mọi người đều biết, đây tuyệt đối là sự thật.
Nhất thời, ai cũng nhìn Quý Phong với cặp mắt khác xưa.
Mà trong số những học sinh, người bị bất ngờ nhất lại chính là Quý Phong.
Có đánh chết hắn cũng không nghĩ ra đội trưởng Nghiêm đến đây là vì công bố chuyện này, trong lòng thầm nghĩ không biết đây là đang đánh bóng hình tượng cho hắn hay còn có ý gì khác?!
Quý Phong thừa hiểu, chuyện đã qua một tuần, cảnh sát có muốn khen thưởng thì hoàn toàn có thể gọi mình đến đồn để tuyên dương chứ không khoa trương đến mức đội trưởng phải đích thân đến đây, lại còn tuyên bố trước cả lớp nữa.
Chẳng lẽ bọn họ muốn lấy mình làm tấm gương để cổ vũ và khuyến khích học sinh thấy việc bất bình thì nên ra tay tương trợ?!
Quý Phong lắc lắc đầu, tuy rằng trí não của hắn đã được khai mở, nhưng đối với những chuyện kiể này hắn vẫn không hiểu cho lắm!
Tuy trong lòng mờ mịt nhưng Quý Phong không biểu lộ ra mặt một tia bất thường nào. Qua mười ngày tập huấn theo Trí Não, Quý Phong đã điềm tĩnh hơn rất nhiều, loại chuyện như thế này còn chưa đủ để làm hắn phải giật mình.
- Quý Phong, mời em lên đây!
Đội trưởng Nghiêm khẽ cười nói.
Quý Phong mỉm cười gật đầu, đứng dậy bước lên bục giảng.
- Tiểu anh hùng, em làm rất tốt, là tấm gương cho toàn bộ học sinh, cảnh sát chúng tôi rất cám ơn em. Nếu không nhờ cậu, sợ rằng huyện Mang Thạch chúng ta đã phát sinh thêm mấy vụ án rồi!
Đội trưởng Nghiêm bắt tay Quý Phong, gật đầu nói:
- Để tỏ lòng cảm tạ đối với em, chúng tôi đã yêu cầu lãnh đạo trường ra quyết định khen thưởng, ngoài ra xin gửi cậu một vạn tiền thưởng xem như là khen ngợi hành động dũng cảm đối đầu với bọn cướp của cậu!
Quý Phong thoáng giật mình khi nhìn thấy phong bì màu trắng trên tay đội trưởng Nghiêm, chần chừ không biết có nên nhận hay không…
- Sao, không muốn à? Hay là cậu chê ít?
Đội trưởng Nghiêm cười hỏi.
Quý Phong đành phải nở nụ cười, tiếp nhận phong bì rồi