Cô ta cười hỏi: “Thế sau đó thì sao, anh chàng nhà quê đó không phải sẽ ở nhà cậu thật chứ?”.
Tiếu Văn Nguyệt bất lực lắc đầu: “Ai mà biết, mình nói với anh ta là anh ta ở nhà mình thì bất tiện, bảo anh ta ra ngoài mà thuê, mình có thể nhờ người xin việc cho anh ta, cũng không biết anh ta có nghe hay không nữa, để lại gói đồ bọc bằng giấy da bò rồi đi ra ngoài!”.
“Hả, vậy lát nữa cậu về nhà, anh ta cũng về, thì chắc cậu tức chết nhỉ?”.
Cô gái mặt búp bê trêu đùa Tiếu Văn Nguyệt, nói với vẻ như cười trên nỗi đau của người khác.
“Haiz, đừng nói nữa, mình đang chán lắm rồi đây!”.
Tiếu Văn Nguyệt khuấy cốc cà phê trước mặt, mặt mày buồn bã, cô ta còn đang lo Diệp Thiên sẽ quay lại thật.
Cô gái mặt búp bê còn định trêu cô ta vài câu, thì một bóng người đột nhiên xuất hiện trước cửa quán cà phê.
Tiếu Văn Nguyệt bất giác quay đầu qua nhìn, cô ta liền ngạc nhiên.
Đây chẳng phải là cái tên nhà quê Diệp Thiên mà cô ta vừa nhắc đến sao?
Diệp Thiên đương nhiên cũng nhìn thấy Tiếu Văn Nguyệt.
Từ sau khi rời khỏi tập đoàn Thiên Phong, cậu liền tìm một trung tâm thương mại gần đó, chuẩn bị vào trong đi dạo vài vòng để giết thời gian.
Thấy quán cà phê này có phong cách rất hay, cậu liền đi tới, nhưng không ngờ Tiếu Văn Nguyệt cũng ở trong này, xem ra cô ta đang cùng bạn thân đến đây uống cà phê.
Ánh mắt cậu nhìn lướt qua Tiếu Văn Nguyệt một cái, như thể cô ta là một người lạ không liên quan chút gì tới cậu vậy.
“Cho tôi một cốc Caramel macchiato!”.
Cậu không hề chào lấy một tiếng, cứ thế đi ngang qua chỗ Tiếu Văn Nguyệt, tìm một chỗ khuất bên trong để ngồi.
Cô gái mặt búp bê nhìn thấy bộ dạng của Diệp Thiên, lập tức thốt nhẹ một tiếng.
“Ôi, đẹp trai quá, đẹp trai hơn cả mấy ngôi sao nổi tiếng trên truyền hình nữa!”.
Cô gái này tên là Lí Tinh Tinh, là bạn thân của Tiếu Văn Nguyệt, cô ta luôn thích những anh chàng đẹp trai, nên khi nhìn thấy Diệp Thiên, hai mắt cô ta sáng lên.
“Hừ, đẹp trai gì chứ, nhà quê một cục,