Lưu Hằng nhìn Thi Thi bằng ánh mắt động viên, rồi đứng lên.
Cậu ta phong thái nghênh ngang, đã tưởng tượng ra cảnh dùng vài câu dọa nạt cho đối phương đi khỏi, sau đó được tất cả mọi người ngưỡng mộ.
Nhất là bên cạnh còn có Cố Giai Lệ xinh đẹp như vậy, được thể hiện về mạng lưới quan hệ của bản thân trước mặt người đẹp, trong lòng cậu ta càng thêm hưng phấn.
Lưu Hằng bá đạo đứng lên, giả vờ hỏi với giọng giang hồ: “Người anh em, xưng hô thế nào nhỉ?”.
“Mày là ai? Mày mà cũng đòi gọi tao là người anh em?”.
Lâm Vũ nhìn Lưu Hằng một cái, khuôn mặt tỏ rõ sự coi thường.
Lưu Hằng cảm thấy tức giận, Lâm Vũ rõ ràng hoàn toàn không coi cậu ta ra gì.
Cậu ta tức tối nói luôn.
“Tôi là Lưu Hằng, nhà hàng này là của nhà tôi, Lí Bác Lượng ở khu Đông Thành là anh họ tôi, không biết tôi đã đủ tư cách chưa?”.
Giọng nói của Lưu Hằng trở nên lạnh lùng, nói luôn con át chủ bài của bản thân ra.
“Lí Bác Lượng?”.
Lâm Vũ nghe thấy, hơi nhíu mày.
Nhìn thấy biểu cảm Lâm Vũ thay đổi, trong lòng Lưu Hằng đắc ý, thầm khen danh tiếng của anh họ Lí Bác Lượng của cậu ta, chỉ mới nói ra cái tên thôi mà mặt đối phương đã biến sắc rồi.
Cậu ta chỉ chờ lát nữa nói ra vài câu để giải quyết chuyện cho Ngụy Thi Thi,