Nhưng bây giờ hai người đang bị thương nặng, không đứng lên nổi, còn Diệp Thiên lại đứng quay lưng về phía họ, khiến bọn họ không nhìn thấy mặt.
“Mày còn tí tuổi mà khẩu khí không hề nhỏ nhỉ!”.
Người đàn ông Đảo Quốc bình tĩnh lại, thanh đao Katana trong tay hơi động đậy.
“Mày có thể âm thầm tiếp cận đến đây, xem ra đã tu luyện được công pháp che giấu hơi thở nào đó, nhưng mày muốn cứu người khỏi chỗ tao, thì đừng mơ!”.
“Cho dù là những võ giả thiên tài Hoa Hạ như Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh, Lí Thanh Du có ở đây đi nữa
cũng chắc chắn không thể làm nổi!”.
Câu nói của hắn vừa dứt, vung cánh tay lên, thanh đao Katana chém một phát, viên đá to bên cạnh nứt toác làm đôi.
“Bọn họ không làm được không có nghĩa là tôi không làm được!”.
Ánh mắt Diệp Thiên sáng như sao, phong thái tự tin ngút trời.
“Anh đã giết nhiều võ giả Hoa Hạ như vậy, hôm nay tôi sẽ tiêu diệt anh – một khối u ác tính đến từ Đảo Quốc, để cho anh thấy được thế nào mới là sức mạnh thật sự!”.
“Hừ, hống hách!”.
Người đàn ông Đảo Quốc nghe thấy vậy liền cười khẩy một tiếng, thanh đao Katana trong tay lóe lên tia lạnh lẽo, dưới ánh trăng, chỉ thấy một tia sáng lạnh lóe lên trong không trung, nhát đao này vừa nhanh vừa chậm, mắt thường gần như khó mà
phân biệt.
Hắn căn bản không tin Diệp Thiên lại mạnh hơn hắn, dù sao Diệp Thiên cũng còn quá trẻ.
Trong các võ giả thiên tài của giới võ thuật Hoa Hạ hiện nay chỉ có ba người đứng đầu là Diệp Tinh, Hoa Lộng