Hội nghị Xuyên Bắc được kết thúc trong bầu không khí hùng hồn do Diệp Thiên tạo ra, còn danh tiếng Diệp tiên sinh cũng bắt đầu lan truyền khắp giới thượng lưu ở các thành phố lớn ở Xuyên Bắc, các đại gia giàu có ở Xuyên Bắc đều nghe cái danh này như sấm rền bên tai.
Rất nhiều người không hề biết gì về cái danh “Diệp tiên sinh”, nhưng bọn họ chỉ cần biết các ông lớn ở khắp nơi của Xuyên Bắc đều coi Diệp tiên sinh là người đứng đầu, đó cũng đủ để bọn họ phải kính nể rồi.
Các ông lớn ở Xuyên Bắc bình thường mỗi người quản lý một phương, nguồn lực, mạng lưới quan hệ, nguồn tài sản đã vô cùng khủng
khiếp, và bao nhiêu ông lớn như vậy đều bị thu phục bởi một người, quyền thế và sức ảnh hưởng của người đó e rằng đủ để vượt qua cả chủ tịch một tỉnh rồi, ai dám coi thường chứ?
Nhưng chỉ trong hai ngày, “Diệp tiên sinh” đã trở thành chủ đề nói chuyện nóng hổi của khắp Xuyên Bắc, bất cứ doanh nhân giàu có nào đều cho rằng được quen với Diệp tiên sinh là một niềm vinh hạnh lớn, đi khắp nơi tìm kiếm thông tin, chỉ hi vọng được nhìn thấy diện mạo thực sự của Diệp tiên sinh.
Nhưng các ông lớn ở Xuyên Bắc đều giữ bí mật rất kín về thông tin của Diệp tiên sinh, cho đến bây giờ, những người đã từng gặp mặt của Diệp tiên sinh cũng chỉ là những ông lớn tham dự hội nghị Xuyên Bắc hôm đó.
Chính vì vậy, Diệp tiên sinh trở thành một nhân vật vô cùng thần bí trong giới thượng lưu Xuyên Bắc.
Còn Diệp Thiên là người trong cuộc lại cảm thấy hết sức bình thường, vẫn nằm ngủ khò khò trong giờ học.
Tuy cậu đang ngủ nhưng ngủ không sâu, trong đầu cậu, mô hình kế hoạch ban đầu đã trở thành bản kế hoạch hoàn chỉnh, bây giờ cậu vẫn học ở trường chỉ là vì chuyện của Cố Giai Lệ vẫn chưa giải quyết mà thôi.
ước mơ của Cố Giai Lệ là trở thành một ca sỹ, chuyện này đối với Diệp Thiên mà nói dễ như trở bàn tay, nhưng cậu lại không muốn chuyện này quá đỗi đột ngột, cậu đang chờ một thời cơ để cố Giai Lệ hoàn toàn bước vào con đường ca hát.
Chiều tối tan học xong, cố Giai Lệ đến tìm Diệp Thiên.
“Anh Diệp Thiên, tối nay em không phải đi làm, em còn nổ Nguyệt Nguyệt và Tinh Tinh một bữa rượu, tối nay chúng ta cùng đến “Dạ Yến” được không?”
Diệp Thiên nhìn cố Giai Lệ nở nụ cười ngọt ngào, thế là đồng ý luôn.
Cậu rời xa Cố Giai Lệ cũng chỉ trong một thời gian ngắn, nhưng lần sau gặp