Sau khi cúp điện thoại, chẳng mấy chốc Ngô Quảng Phú đã gửi một bức ảnh đến.
Xem nội dung trên bức ảnh, Diệp Thiên nhếch khóe môi.
“Cuối cùng cũng đến rồi!”.
Trùng hợp lúc đó, Bành Lượng vừa trở về từ sân vận động, nhìn thấy Diệp Thiên đang cầm một bức ảnh trên điện thoại thần người ra, cậu ta tò mò hỏi: “Diệp Thiên, cậu xem cái gì mà say mê thế?”.
Diệp Thiên nghe hỏi thì tắt điện thoại, trong mắt lộ ra vẻ mong đợi và háo hức.
“Đây là thư khiêu chiến!”.
“Cậu Thiên!”.
Trên tầng cao nhất cao ốc của Tập đoàn Thiên Phong, Diệp Thiên đang ngồi trên sofa thong thả thưởng thức trà ngon, còn Ngô Quảng Phú ngồi bên cạnh lại như kiến bò trong chảo, đứng ngồi không yên.
Trên chiếc bàn trà phía trước có một bì thư màu đen và đỏ, trên bì thư có viết năm chữ bằng bút lông “Gửi đến Diệp Lăng Thiên”, và nội dung bức thư thì Diệp Thiên và Ngô Quảng Phú đều đã xem qua.
“Cậu định làm thế nào?”.
Ngô Quảng Phú nhíu mày, chờ quyết định của Diệp Thiên.
“Làm thế nào?” Diệp Thiên lại uống một ngụm trà nữa, rồi mới chậm rãi trả lời.
“Người ta đã gửi thư khiêu chiến với tôi rồi, lẽ nào tôi còn có thể không ứng chiến sao?”.
___________
Ngô Quảng Phú nghe thấy vậy, càng cau mày hơn, vô cùng lo lắng.
“Cậu Thiên, hay là cậu suy nghĩ thêm về chuyện này đi?”.
“Đó là Đường Môn đấy!”.
Ngô Quảng Phú tuy không phải người trong giới võ thuật, nhưng đối với võ cổ truyền thì anh ta cũng có chút hiểu biết, và Đường Môn ở tỉnh Xuyên này vốn là bá chủ trong nhiều đời rồi, bên trong đều là những cao thủ võ cổ truyền, có thể nói vô cùng nhiều kẻ mạnh.
Một Đường Tu Văn thôi đã đủ để có thể hàng phục các anh hùng Xuyên Bắc, còn bây giờ người đứng thứ hai của Đường Môn là