Diệp Thiên nhìn một lượt những người của Đường Môn, sau đó quay người đi ra phía ngoài của võ đài Lư Sơn, khi đi qua Ngô Duyệt Huyên, cậu không có bất kỳ ý định dừng lại, thậm chí đến nhìn cũng không nhìn cô ta lấy một cái, khiến trong lòng Ngô Duyệt Huyên vô cùng buồn bã.
ờ phía ngoài võ đài Lư sơn, các ông lớn ở Xuyên Bắc đang hoan hô rầm rộ, ai nấy đều vô cùng phấn khởi, trước đó bọn họ đã bị khí thê của Diệp Thiên trấn áp, còn lần này, bọn họ thực sự bái phục bởi sức mạnh cuồn cuộn ngất trời của Diệp Thiên.
Diệp Thiên là một thống lĩnh mà bọn họ chưa bao giờ gặp, cho dù là khí phách, sự can đảm, sức mạnh đều là bậc anh hùng trong các anh hùng, người như vậy mới có thể có nguồn lực thống lĩnh Xuyên Bắc, khiến bọn họ cam tâm tình nguyện dốc sức.
Trái ngược với các ông lớn ở Xuyên Bắc đang hân hoan vui mừng, người đứng đầu thế giới ngầm Xuyên Nam là Lâm Thiên Nam lại sợ đến mức tái mặt tái mày, khoảnh khắc Đường Đôn Nho bị Diệp Thiên giết chết, hắn đã âm thầm bỏ chạy.
Hắn vừa mới thoát khỏi đám đông, thì có một bóng người đột nhiên xuất hiện chặn ngay trước mặt hắn.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn, ngay lập tức hồn vía lên mây, người đang đứng trước mặt hắn lúc này chính là Diệp Thiên.
“Lâm Thiên Nam, còn nhớ những lời mà tôi đã nói với anh ở Lư Thành chứ?”.
Hai chân Lâm Thiên Nam mềm nhũn, sợ đến mức quỳ sụp xuống.
“Diệp tiên sinh, Lâm Thiên Nam biết tội rồi, từ nay về sau Lâm Thiên Nam nguyện đi theo Diệp tiên sinh, cho dù là Xuyên Nam hay