Về đến nhà, Tiếu Văn Nguyệt vẫn còn chưa hoàn hồn hẳn, nhớ lại chuyện xảy ra tại quán cà phê hôm nay, cô ta vẫn cảm thấy như thể nằm mơ vậy.
“Nguyệt Nguyệt, con về rồi à, Tiểu Thiên đâu?”.
Hà Tuệ Mẫn đi từ trong bếp ra, bà ấy cũng mới về đến nhà được lúc, thấy một mình Tiếu Văn Nguyệt và không thấy Diệp Thiên đâu, bà ấy cảm thấy hơi kỳ lạ.
“Diệp Thiên à? Chắc anh ta đi rồi!”.
Tiếu Văn Nguyệt có hơi mất tập chung, trước đó còn kịch liệt phản đối Diệp Thiên ở lại trong nhà cô ta, giờ lại muốn gặp Diệp Thiên, cảm giác này đúng là vô cùng mâu thuẫn.
“Đi rồi á?”, Hà Tuệ Mẫn mặt đầy lo lắng: “Mình cậu ấy ở Lư Thành không nơi nương tựa, cậu ấy đi đâu được chứ?”.
Trong lòng Tiếu Văn Nguyệt cảm thấy hơi hoảng loạn, liền trả lời đại: “Chắc là anh ta có chỗ ở riêng của anh ta, à phải rồi, trước khi anh ta đi đã để lại một gói đồ cho mẹ, chính là cái kia kìa!”.
Cô ta chỉ vào gói đồ được bọc bằng giấy màu da bò mà Diệp Thiên để lại.
Hà Tuệ Mẫn nghe thấy là đồ Diệp Thiên để lại, lập tức mở ra xem, sau khi nhìn thấy thứ bên trong, ban đầu bà ấy sững sờ, sau đó biểu cảm giãn ra, lộ ra nụ cười vui mừng.
“Mẹ, bên trong là gì thế?”.
Tiếu Văn Nguyệt quay đầu sang nhìn với vẻ tò mò.
Hà Tuệ Mẫn mở gói đồ ra, nhìn thấy nhiều xấp tiền mệnh giá 100 tệ, phải đến 10 xấp, còn bên cạnh chính là 1000 tệ tiền mặt mà Hà Tuệ Mẫn đưa cho Diệp Thiên trước đó.
Hà Tuệ Mẫn đặt tiền sang một bên, phía dưới là một tờ giấy, Tiếu Văn Nguyệt không kìm được đi nhanh tới muốn biết rốt cuộc đã có chuyện gì.
Chỉ thấy trên tờ giấy có một dòng chữ: Nhận ơn một giọt, trả ơn một dòng, ân tình của cô Hà, Diệp Thiên mãi mãi khắc ghi trong lòng, đây là tiền cháu trả lại cô, dịp khác sẽ lại đến thăm cô sau!
Hà Tuệ Mẫn bùi ngùi nói: “Năm đó mẹ bị lạc đường ở trong núi, là Tiểu Thiên đưa mẹ ra khỏi vùng núi rộng lớn đó, sau đấy mẹ cho