Từ Hồng tuy không nỡ, nhưng anh ta biết, Từ Tôn đã
đâc tội với Diệp Thiên, điều này có nghĩa là đã gây ra họa lớn cho Từ Uyên Đình, nếu Diệp Thiên tức giận truy cứu đến cùng, vậy thì bố anh ta chỉ có nước rời khỏi vũ đài thế giới ngầm ở tỉnh Xuyên, địa vị mà hắn dày công vun đắp hơn mười năm đều sẽ mất hết.
Anh ta vừa ra tay, vừa quan sát biểu cảm của Diệp Thiên, nhưng cho đến lúc anh ta đánh cho Từ Tôn tơi tả xong, sắc mặt
Diệp Thiên vẫn không có chút thay đối, không chút phản ứng gì, khiến trong lòng anh ta lạnh toát.
Lần này được đối diện với Diệp Thiên trong khoảng cách gần như vậy, anh ta mới có thế cảm nhận được nỗi sợ hãi khiến người ta cảm thấy kinh hồn bạt vía là như thế nào, đây chính là người đứng đầu cả tỉnh Xuyên, đây chính là Diệp tiên sinh trấn áp được tất cả.
Thấy Diệp Thiên không có phản ứng gì, anh ta cắn răng, rút luôn khẩu súng ra, chĩa thẳng vào đầu Từ Tôn.
Lúc này Từ Tôn cũng đã không thể nói được và
không còn sức phản kháng nữa, chỉ có thể nhìn Từ Hồng bằng ánh mắt đầy tuyệt vọng và khẩn cầu, hi vọng anh ta có thế giữ lại tính mạng của cậu ta.
Diệp tiên sinh, có cân tôi giết luôn thằng súc sinh này không?”.
Ngón tay Từ Hồng chạm vào cò súng, quay sang hỏi Diệp Thiên.
Tuy anh ta và Từ Tôn là hai anh em ruột, mối quan hệ vô cùng thân thiết, nhưng nếu Diệp Thiên gật đầu, anh ta tuyệt đối sẽ bóp cò ngay lập tức không chút do dự.
So với Từ Uyên Đình và tương lai huy hoàng của anh ta, thì tính mạng của Từ Tôn căn bản không đáng để nói đến.
Diệp Thiên cõng Tiếu Văn Nguyệt, cuối cùng cậu cũng bật cười nhẹ một tiếng.
“Từ Hồng, tôi nhớ cái tên này rồi, khá thú vị!”.
Cậu nói xong, chân phải đột nhiên giẫm lên đùi trái của Từ Tôn, khiến đùi cậu ta bị giẫm đến biến dạng, âm thanh giòn tan của tiếng xương gãy vang khắp đại sảnh quán bar, ai nghe cũng phải sởn da gà,