Cô ta đến trước cửa lớp 12A4, đang định nhờ người gọi Diệp Thiên ra thì phát hiện bàn cuối của Diệp Thiên không có ai ngồi cả.
“Không có ở đây à?”.
Cô ta hơi nhíu mày, đúng lúc cố Giai Lệ đi tới.
“Cậu đến tìm anh ấy à?”.
Cố Giai Lệ chỉ vào bàn học của Diệp Thiên
“Đâu có!”.
Tiếu Văn Nguyệt vội vàng lắc đầu: “Mình đến tìm cậu, tối nay đến nhà mình ăn cơm nhé!”.
“Hôm nay anh ấy không đi học!”.
Cố Giai Lệ không trả lời, chỉ khẽ nói, giọng nói mang theo vẻ buồn chán, vụ nói Diệp Thiên ở “Thủy Thượng Nhân Gian”, ban đầu cô
không hề cảm thấy có gì khác thường, nhưng mấy hôm liền không nhìn thấy Diệp Thiên, cô luôn cảm thấy trong lòng hình như thiếu một điều gì đó, đó chính là “anh Diệp Thiên” luôn an ủi khi cô ấm ức tủi thân, dùng bài hát để cổ vũ cô theo đuổi ước mơ, hình như thực sự đã dần dần rời xa rồi.
“Không đi học sao?” Tiếu Văn Nguyệt nhíu mày hỏi.
Mấy hôm liền cố Giai Lệ và Tiếu Văn Nguyệt đều không nhìn thấy bóng dáng của Diệp Thiên đâu, những bạn nữ trong trường điên cuồng theo đuổi Diệp Thiên cũng không có ai tìm thấy Diệp Thiên cả.
Cho dù là trường hay căn nhà thuê, Diệp Thiên đều không về.
Tiếu Văn Nguyệt thử gọi điện cho Diệp Thiên mấy lần nhưng nhận được đều là những tiếng tút kéo dài, giống
như thể sẽ mãi rời xa ngôi trường này, và sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
Mấy hôm