Thái độ dửng dưng của Diệp Thiên khiến Tiểu Uyển vô cùng bất mãn, cô ta nhíu mày, đang định nói gì đó thì người trung niên đứng cách trăm mét đang đi nhanh tới, đứng bên cạnh Diệp Thiên chấp tay quyền, cúi gập người một cách cung kính.
“Thì ra là chí tôn võ thuật ở đây, tôi là Hàn Phong của nhà họ Hàn, xin chào cậu, cảm ơn cậu đã cứu mạng Tiểu Uyển nhà tôi!”.
Hành động cúi gập người của Hàn Phong khiến Tiểu Uyển đứng bên cạnh cảm thấy kinh ngạc.
Đây là bố của cô ta, Hàn Phong là con trưởng đời thứ hai của nhà họ Hàn, là nhân vật có ảnh hưởng rất lớn đến nhà họ Hàn đó!
Bình thường ngoài ông cụ Hàn ra, cô ta chưa bao giờ thấy Hàn Phong cung kính khách sáo với ai như vậy, cho dù là những nhân vật ở cấp chủ tịch của các tập đoàn lớn khi đứng trước Hàn Phong đều phải khép nép e dè, mỉm cười nịnh bợ, chứ làm gì có chuyện Hàn Phong phải đi chủ động chào hỏi người khác như vậy?
Diệp Thiên, chẳng qua chỉ là một thiếu niên chưa đến 20 tuổi, tuy có chút bản lĩnh, cứu cô ta một mạng, nhưng muốn cảm ơn thì chỉ cần đưa chút tiền và quà là xong, đâu đến mức phải khiến Hàn Phong cung kính như vậy?
Thấy Hàn Phong hành lễ, biểu cảm trên gương mặt của Diệp Thiên cũng không thay đổi nhiều.
“Chuyện nhỏ ấy mà, mọi người không cần quá để bụng đâu!”.
Cậu uống xong ngụm canh rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Xin cậu hãy dừng bước!”, Hàn Phong thấy vậy, vội vàng đi lên trước vài bước.
“Không biết cậu có thể để lại phương thức liên lạc không, cũng để nhà họ Hàn chúng tôi có được cơ hội báo đáp ơn cứu mạng của cậu!”.
Diệp Thiên thấy vậy liền xua tay: “Không cần đâu!”.
“Tôi không có quan hệ gì với nhà họ Hàn, các người cũng không cần coi là ân tình gì cả, tôi còn có việc, xin phép đi trước!”.
Cậu đi một cách dứt khoát và phóng khoáng, không hề vì việc cứu Hàn Uyển mà coi mình là người có công.
Diệp Thiên rời đi, Hàn Phong đứng nguyên tại chỗ, giọng nói kiên định.
“Tiểu Uyển, con lập tức trở về, dùng mọi biện pháp nhất định phải tìm bằng được cậu ấy, nhà họ Hàn chúng ta cho dù phải trả bằng mọi giá cũng phải kết thân được với cậu ấy!”
Tiểu Uyển tỏ vẻ khó hiểu: “Bố, sao lại thế? Cho dù là anh ta đã cứu con, nhưng nhà họ Hàn chúng ta cũng không việc gì phải coi trọng anh ta như vậy chứ?
Hàn Phong lắc đầu với vẻ bất lực.
“Tiểu Uyển à, có những chuyện con không hiểu được đâu, con phải biết là kết thân với cậu thiếu niên vừa rồi có ý nghĩa như thế nào đối với nhà họ Hàn