Khoảnh khắc đó, ông ta biết bản thân đã thua, thua một cách hoàn toàn!
Những người còn lại còn chưa kịp phản ứng xem đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy một âm thanh vang lên, tà
áo đen phía sau lưng Âm Quỷ rách bươm thành những mảnh vải vụn bay tứtung.
“Bụp!”
Tên ác ma từng khiến thung lũng hoa trở thành địa ngục trần gian này đã chết ngay tại trận!
Âm Quỷ thất bại, khoảnh khắc chạm tay với Diệp Thiên, sức sống trong cơ thể ông ta đã bị sức mạnh vô song của Diệp Thiên làm cho suy kiệt.
Trong khoảnh khắc ông ta mất dần ý thức, ông ta đột nhiên nghĩ tới một cái tên, một cái tên mới nổi trong giới võ thuật Hoa Hạ, nhưng ông ta đã không kịp hỏi nữa.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Cát Khắc Bác Nhã, Cát Khắc Tú Uyển, Đồ trưởng lão, Lư Tam Tỉnh và cả hàng trăm người dân đều đứng hình tại chỗ.
ờ phía không xa, thi thể của Âm Quỷ đã ngã gục xuống đất, nếu không phải bọn họ tận mắt nhìn thấy vẻ đáng sợ của Âm Quỷ, thì bọn họ đều cho rằng Âm Quỷ chỉ là một người trung niên bình thường mà thôi.
Một Âm Quỷ từng tung hoành vô địch khắp vùng giao nhau của Vân Kiềm, khiến vô số võ giả nghe tên đã sợ, thê mà lại chết như vậy sao? Đên quân át chủ bài là Huyết Thần cổ của ông ta cũng chưa kịp tung ra, ông ta đã chết tức tưởi chỉ trong tích tắc.
Từ đầu đến cuối, Diệp Thiên cũng chỉ dùng đúng một chưởng.
“Chỉ dựa vào thực lực cỏn con này, tu thành Huyết Thần cổ thôi mà cũng đòi thắng tôi? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”.
Diệp Thiên ngạo nghễ đưa mắt nhìn xuống thi thể của Âm Quỷ, giọng nói mang vè coi thường.
Độc cổ và tà thuật của Âm Quỷ, lại thêm công lực có sẵn của ông ta, thực lực đủ để ngang với chí tôn võ thuật, nhưng đứng trước mặt cậu lại không có chút tác dụng nào.
Cho dù đứng trước mặt cậu là một
chí tôn võ thuật đích thực, cho dù là Diệp Vân Long, Mộ Dung Vô Địch,
Tiêu Ngọc Hoàng, Gia Cát Trường Hận, cậu cũng không sợ chút nào, huống hồ là một kè đang