“Thành tựu trong tương lai của cậu ấy gần như liếc mắt qua là có thế thấy ngay được, những gì con cần, cậu ấy không thể cho con đâu”.
Tiếu Văn Nguyệt ngơ ngẩn cả người, Hà Tuệ Mẫn kéo tay cô ta, dịu dàng nói: “Nguyệt Nguyệt, đương nhiên mẹ không phản đối con có người con thích, nhưng nói thật, mẹ cảm thấy con và Tiểu Thiên sẽ chẳng đi đến đâu
“Sau này con sẽ có vò số
thanh niên xuất sắc theo đuổi, giống như anh Thần Quang của con vậy.
Mà trong số những thanh niên xuất sắc này, Tiểu Thiên quả thật rất nhỏ bé.
Cho dù con thật sự cố chấp muốn ở bên cậu ấy, sau này cũng chỉ mang lại đau khổ vò tận cho người kia mà thôi”.
Xưa nay Tiếu Văn Nguyệt chưa từng cho rằng Hà Tuệ Mẫn sẽ nói những chuyện này với cô ta.
Trước đây, cô ta chỉ xem Hà Tuệ Mẫn là một người mẹ dịu dàng dễ tính, có thế giúp đỡ bố trong sự nghiệp, nhưng không ngờ Hà Tuệ Mẫn lại đầy trí tuệ, có thể nhìn thấu mọi chuyện như vậy.
Bây giờ cô ta mời hiểu,
vì sao bố Tiếu Lâm tung hoành thương trường nhưng vẫn kính nể Hà Tuệ Mẫn, địa vị trong gia đình thậm chí còn thấp hơn Hà Tuệ Mẫn.
“Nguyệt Nguyệt, mẹ không có ý nói Tiểu Thiên không tốt, chỉ là cậu ấy không hợp với con.
Sau này cậu ấy không thể đưa con đứng dưới ánh đèn rực rỡ, càng không đủ năng lực để chắn gió che mưa cho con”.
“Người con cần là thanh niên xuất sắc như Thần Quang!”.
Hà Tuệ Mẫn thầm thở dài.
Bà ấy đã sớm nhìn ra đặc điểm trên người Diệp Thiên, tính cách
của Diệp Thiên hoàn toàn không hòa hợp với xã hội này, như vậy Diệp Thiên sẽ khó mà có chỗ đứng trong giới kinh doanh.
Thành tích của Diệp Thiên ở trường học cũng không có gì nổi bật, thậm chí còn hay vắng mặt trong tiết học, kì thi tháng trước cũng không tham gia, như vậy thì cơ hội Diệp Thiên theo chính trị gần như bằng