Hắc Vu Thần cười mấy tiếng quái dị, sau đó hai ngón tay dùng kim.
Từng hoa văn màu vàng khó hiểu bỗng hiện ra trên lòng bàn tay ông ta, hơi thở tà ác tràn ngập khắp nơi.
Tiếu Văn Nguyệt bị cướp mất lý trí, vào giờ phút cuối cùng của sinh mệnh.
“BỐ, mẹ, Giai Lệ, Tinh Tinh, tạm biệt!”.
“Còn cả Diệp Thiên…”.
Toàn thân cô ta bị trói, không thể nhúc nhích, cô ta đã rơi vào tuyệt vọng, mất đi sức phản kháng, trước mắt tối sầm, lại hôn mê bất tỉnh.
Theo dõi chương mới nhất tại nhayhȯ.com nhé
Trong mắt Hắc Vu Thần hiện rõ vẻ tham lam, đây là bước cuối cùng trên con đường kéo dài tuổi thọ của ông ta.
Chỉ cần lấy được hồn phách chí dương của Tiếu Văn Nguyệt, ông ta sẽ có thể kéo dài tuổi thọ, làm mưa làm gió hơn mười năm nữa.
Nếu có được thời gian hơn mười năm này, ông ta có thể nghiên cứu thuật cấm Mao Sơn kĩ càng hơn, đạt được sức mạnh to lớn.
Sau đó không bao lâu, ông ta sẽ trở thành cao thủ cấp bậc chí tôn võ thuật, có thể tùy ý chém giết, nói không chừng vị trí “Tứ Tuyệt” sau này cũng sẽ là của ông ta.
Nghĩ đến đây, ánh mắt ông ta trở nên lạnh lùng, sử dụng kim bạc, định đâm vào giữa chân mày Tiếu Văn Nguyệt.
Cây kim này mà đâm vào, một thiếu nữ đang tuổi thanh xuân sẽ mất mạng.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Hắc Vu Thần đột nhiên cảnh giác, theo đó là một tiếng động cực lớn vang lẽn, vách tường ở một bẽn nổ tung.
Một bóng người lao nhanh như điện từ trong đó ra, mang theo trận gió xoáy cực mạnh.
Vô số vụn đá cuốn bay lên, đập về phía Hắc Vu Thần.
“Ồ?”
Hắc Vu Thần thầm kinh hãi, lùi về sau mấy bước, truyền nội kình vào lòng bàn tay, liên tục vung tay ra trước mặt, cuối cùng chặn được những tảng đá vụn bay đến.
Nhưng số đá vụn này có lực cực
mạnh, giống như búa nặng đập xuống.
Mỗi lần ông ta chặn một hòn đá đều có thể cảm giác được nội tạng chấn động, khí huyết sôi trào.
Ông ta lùi ra xa mười trượng, đến khi đụng vào vách tường