Bạn nam nói xong, nhìn Diệp Thiên một cái, rồi cười nhạo nói: “Nhưng mà cậu đừng có ảo tưởng gì nữa, Cố Giai Lệ chảnh lắm, không để mắt tới bất kỳ ai đâu, đến cả Âu Hạo Thần mà cậu ấy cũng chỉ coi như bạn bè bình thường, còn cậu muốn tiếp cận cậu ấy, cậu không có hi vọng gì đây!”.
“Chảnh á?”, Diệp Thiên lắc đầu, nói với giọng hiển nhiên: “Đó là với người khác, còn đối với tôi cô ấy sẽ không như vậy!”.
Bạn nam nghe thấy câu này, trước đó chỉ hơi có thành kiến với Diệp Thiên thôi, còn bây giờ lại dấy lên một vẻ khinh bỉ.
Cậu ta vốn cảm thấy Diệp Thiên rất có cá tính, muốn kết bạn với Diệp Thiên, nhưng từng câu nói của Diệp Thiên đều quá hống hách, khiến người khác cảm thấy hơi đáng ghét.
Cố Giai Lệ ở trong trường hơn hai năm rồi, đối xử với bất kỳ người con trai nào đều cùng một thái độ như nhau hết, chưa bao giờ thấy Cố Giai Lệ gần gũi với bạn nam nào cả, Diệp Thiên nói Cố Giai Lệ đối xử với Diệp Thiên sẽ khác, trong mắt cậu ta thì chỉ có nằm mơ thôi.
Đúng lúc này, một bóng dáng đột nhiên xuất hiện trước cửa phòng học.
Cô có dáng người mảnh khảnh, dáng người cân đối, buộc tóc đuôi ngựa, trông rất thuần khiết.
Khuôn mặt cô trông như một nữ thần, các tỷ lệ trên gương mặt đều cân đối đến hoàn hảo, mặt không trang điểm, làn da mịn màng trắng mịn, cặp lông mày như hai lá liễu, vô cùng nên thơ, đôi mắt sáng long lanh trông như pha lê vậy.
Cô vừa đến, gần như toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn về phía cô, ngưỡng mộ, nghen tị, ái mộ, đều đủ cả.
Bạn nam ngồi bên cạnh Diệp Thiên thấy cô, lập tức hai mắt sáng lên, lộ ra vẻ si tình.
“Đến rồi kìa, Cố Giai Lệ đến rồi!”.
Vẻ mặt Cố Giai Lệ rất điềm tĩnh, đeo ba lô giản dị trên vai đi vào lớp học, ngồi ở giữa bàn đầu tiên, cử chỉ dịu dàng nhẹ nhàng, khắp người tỏa ra một khí chất linh hoạt kỳ ảo.
Hai mắt Diệp Thiên hơi chớp, trầm tư một lúc rồi cuối cùng đứng dậy, đi về phía Cố Giai Lệ ngồi, và đứng ở bên cạnh Cố Giai Lệ.
Không chỉ bạn nam ngồi bên cạnh Diệp Thiên, mà các học sinh khác trong lớp cũng đều nhìn tới, đều muốn biết bạn học sinh mới này chuẩn bị làm gì.
Dưới hàng trăm con mắt đang dõi theo, Diệp Thiên đột nhiên đưa bàn tay ra đặt lên đầu Cố Giai Lệ, nhẹ nhàng xoa đầu, động tác vô cùng thân mật.
Lúc này, cả lớp đều chìm trong im lặng.
“Ôi má ơi, mình đang nhìn thấy gì thế kia?”.
Các bạn trong lớp ai nấy đều trợn tròn mắt