Trong mắt Tiếu Văn Nguyệt đều là
những ánh lửa sáng đẹp, cho dù những ngọn lửa này chỉ cách cô ta rất gần, nhưng lại không hề cảm nhận thấy bất kỳ cảm giác nóng rát nào, ngược lại cảm giác ấm áp lan tỏa khiến cơ thể cô ta vô cùng thoải mái.
Những sợ hãi, lạnh lẽo trước đó đều tan biết hết, cơ thế cô ta mềm ra, mi mắt cụp xuống, lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Khoảnh khắc cuối cùng khi cô ta nhắm mắt, cô ta nhìn thấy một cơ thể vô cùng thân thuộc đang đứng hiên ngang giữa đống lửa, như chiến thần vô địch có thể điều khiển ngọn lửa, thần uy vô cùng chấn động.
“Đó là ai? Rốt cuộc là ai?”.
Cô ta một lần nữa chìm vào giấc ngủ cùng với điều thắc mắc đó.
“Chỉ là một pháp trận cỏn con cũng đòi lấy mạng tôi, đúng là nực cười!”.
“Bách Quỷ Cương Vực, tôi dùng một tay cũng phá vỡ được!”.
Một giọng nói lạnh lùng xuyên qua bóng tối vọng đến, khiến Hắc Vu Thần đứng hình.
Giọng nói này chẳng phải là của Diệp Thiên sao?
Ông ta đã thi triển Bách Quỷ Cương Vực nhốt Diệp Thiên lại, lúc này Diệp Thiên đáng ra đang dốc sức đối phó với những oan hồn ác quỷ cắn người mới đúng,