Hà Tuệ Mẫn nói Tiếu Văn Nguyệt thích cậu, không biết đây có phải sự thật hay không, cậu đều phải ngăn không cho tình cảm của Tiếu Văn Nguyệt được tiến triển.
Cậu và Tiếu Văn Nguyệt không phải người cùng một thế giới, người cùng nắm tay đồng hành với cậu cũng sẽ không phải là Tiếu Văn Nguyệt, ở thủ đô, còn có một cô gái từng có hẹn ước với cậu đang chờ cậu.
Sở Thần Quang tuy là người nham hiểm, là một ngụy quân tử, nhưng tình cảm dành cho Tiếu Văn Nguyệt lại rất thật lòng, giao Tiếu Văn Nguyệt cho sớ Thần Quang cũng là lựa chọn mà cậu đã suy nghĩ rất kỹ.
“Vù!”.
Cơ thể cậu như một cơn gió, biến thành một vệt bóng rồi biến mất sau đỉnh tháp.
Khi Tiếu Văn Nguyệt chuẩn bị lên xe cùng Sở Thần Quang, hình như cảm nhận được gì đó, đột nhiên cô ta quay đầu nhìn về phía tháp của nhà máy, chỉ tiếc là nơi đỉnh tháp không có ai cả, chỉ có một cơn gió mạnh thổi qua.
Tiếu Văn Nguyệt xin nghỉ hai ngày, hai ngày này ngoài Tiếu Lâm thỉnh thoảng đến công ty xử lý việc ra, thì Hà Tuệ Mẫn luôn ở nhà cùng cô ta, sở Thần Quang và Lí Tinh Tinh cũng liên tục đến nhà hỏi thăm, sau khi cô ta hồi phục, bắt đầu nghĩ lại chuyện xảy ra ngày hôm đó.
Cô ta kể lại chuyện mình gặp phải cho mọi người, nhưng bọn họ lại nghĩ cô căng thẳng quá, sinh ra ảo giác, chứ không tin lời cô ta nói.
Dù sao trên đời này làm gì có ai có thể phấy tay một cái là triệu hồi được ma quỷ, hay bắn ra tia lửa sáng chói? Chuyện đó chỉ có thể xảy ra trong tiểu thuyết hoặc là phim ảnh, nhưng Tiếu Văn Nguyệt lại có thể khẳng định, bản thân không hề xuất hiện ảo giác, tất cả đều là sưthât.
Mà điều khiến cô ta rối nhất là rốt cuộc ai đã cứu cô ta, rồi ai đã dùng điện thoại của cô ta gọi sở Thần Quang?
Vô tình cô ta lại nghe được một tin từ Lí Tinh Tinh.
“Tinh Tinh, cậu nói gì cơ? Hôm đó Diệp Thiên cũng đến tìm mình?”.
Lí Tinh Tinh gật đầu, khó chịu nói: “Phải đấy, tên đó tỏ vẻ thần bí, nói cái gì mà mình đừng làm loạn thêm, anh ta xử lý việc này xong thì chạy mất dạng rồi!”.
“Hừ, ra vẻ gì chứ, cuối cùng vẫn là anh Thần Quang tìm thấy cậu trước, anh ta chẳng được tích sự gì, đến giờ cũng chẳng đến thăm nom an ủi cậu được một câu, rõ ràng là cái tên tự mãn không biết tốt xấu!”.
Tiếu Văn Nguyệt không nghe Lí Tinh Tinh oán trách, mà chỉ khẽ cau mày, nhớ
lại bóng dáng đứng thẳng trong ngọn lửa như chiến thần ở lò hơi hôm đó.
Trong mơ hồ, cô ta cảm giác bóng dáng đó có vài phần giống Diệp Thiên.
“Lẽ nào đó là Diệp Thiên?”.
Trong lòng Tiếu Văn Nguyệt trăn trở, Diệp Thiên chẳng qua chỉ là một học sinh trung học biết