Cuối cùng, Diệp Thiên cũng dừng bút, đưa trả lại bài kiểm tra, trong lòng Phó Viễn Thanh đã sớm ngạc nhiên rồi.
Độ khó của đề kiểm tra này căn bản không phải dành cho học sinh cấp ba, đối với trình độ tiêu chuẩn của học sinh cấp ba ở Hoa Hạ hiện nay mà nói, có thể hoàn thành đề thi này trong hai tiếng đã là trình độ đỉnh cao rồi, tống điếm 150 điểm, có thể đạt đến 60 điểm, đã là có tố chất thủ khoa toàn tỉnh rồi.
Nhưng Diệp Thiên lại hoàn thành bài thi trong vỏn vẹn có mấy chục phút, điều này chưa từng có trong suốt mấy chục năm hành nghề nhà giáo của ông ta.
Không chỉ như vậy, ông ta cấn thận kiểm tra đáp án của Diệp Thiên, thế mà lại không sai câu nào, toàn bộ đều là đáp án tiêu chuẩn nhất, hơn nữa lối tư
duy giải thích của mỗi một câu đều rất rành mạch ngắn gọn, không hề có ý thừa, một số câu hỏi còn có cách giải thích mà đến ông ta còn cảm thấy rất mới lạ.
Đặt cả bài thi xuống, không thể miêu tả Diệp Thiên bằng từ ưu tú được nữa, chỉ có thể dùng hai từ “quái vật”.
“Quái vật, đây tuyệt đối là quái vật siêu cấp, một học sinh như thế này đại học Thủ Đô chúng tôi nhất định phải tuyển vào!”.
Ông ta cố kìm lại sự hưng phấn khó che giấu, đại học Thủ Đô đã lâu rồi không có sinh viên nào xuất sắc đến đáng sợ như thế xuất hiện.
“Em Diệp Thiên, rất vui vì em đã đồng ý gia nhập trường của chúng tôi, giờ em có thể đến báo danh luôn, tôi sẽ sắp xếp chỗ ở cho em, hoặc là em để
đầu tháng chín năm sau đi cũng được, đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp cho em!”.
Lúc nãy hiệu trưởng còn lo Diệp Thiên không qua bài