Cao Thủ Tu Chân

Chương 307


trước sau



Phan Hoài Uyên tưởng nể mặt như vậy Diệp Thiên sẽ vui vẻ đồng ý, nhưng ánh mắt của Diệp Thiên từ đầu đến cuối đều chưa từng thay đổi.

“Trước đó tôi đã nói rồi, hôm nay tôi phải giết chết chí tôn võ thuật!”.

Biểu cảm trên khuôn mặt Phan Hoài Uyên cứng đờ, năm ngón tay của Diệp Thiên từ từ nắm lại thành nắm đấm, sát ý mạnh mẽ dâng lên, ùn ùn ập xuống, những người đứng xem đều mặt mày tái
nhợt, trong mắt đầy kinh sợ.

Diệp Thiên thế mà không có ý định bỏ qua, còn cố chấp muốn giết chết Phan Hoài Uyên?
“Quyền này là quyền đầu tiên trong ba tuyệt quyền của tôi, có tên là ‘Đoạn Hồn’, tôi từng dùng nó để giết mười con yêu thú!”.


“Hôm nay, tôi sẽ dùng nó để giết ông, chứng minh võ thuật của tôi!”
Khoảnh khắc Diệp Thiên nói dứt, cả khu vực này lập tức đá cát bay mù mịt như vòi rồng, vô số những viên sỏi nhỏ bị cuốn lên trời, cát bụi không ngừng bay trong không trung, những cây to ở gần Diệp Thiên cũng gãy gục.

“Đoạn Hồn!”.

Giọng nói lạnh lùng của Diệp Thiên nói ra cùng lúc là một quyền đánh ra.

Quyền này trông bình thường như không, nhưng khi xuất ra, khoảng cách hơn mười trượng giữa cậu và Phan Hoài Uyên lại hình thành cơn lốc, thế quyền mang theo nội lực vô tận, như rồng điên vượt biến, đến mặt đất cũng không thể chịu được áp lực nặng này mà nứt toác, những tiếng nổ không ngừng phát ra.

Phan Hoài Uyên đứng cách Diệp
Thiên khoảng hơn 10 trượng, nhưng lại cảm nhận được luồng sức mạnh này đang ập tới rất nhanh, như núi Thái Sơn sụp xuống, căn bản không có thời gian để thở.

Vô số luồng khí mang theo nội lực hội tụ lại trong không gian, chắn luôn con đường lùi phía sau Phan Hoài Uyên, mỗi bước lùi về phía sau của ông ta, thế quyền của Diệp Thiên lại càng mạnh hơn, lùi được ba bước, ông ta đã không dám lùi về phía sau thêm nữa.

Cho dù ông ta né tránh như thế nào, sức mạnh từ quyền của Diệp Thiên luôn đi theo như cái bóng, có thể ập vào ông ta bất cứ lúc nào, điều ông ta có thể làm lúc này chính là đối mặt với nó, chứ không còn lựa chọn nào khác nữa.

“Đây là sức mạnh gì vậy?”.


Bọn Dược Du đứng một góc quan
sát nên nhìn rõ hết mọi thứ, trong tầm mắt bọn họ chỉ có một cơn lốc nhỏ từ đầu đến cuối cứ đuổi theo Phan Hoài Uyên, khiến ông ta không còn đường lui.

Diệp Thiên đánh quyền này ra có thể khiến núi lìa đất nứt, thậm chí khóa chặt không gian, kiểu sức mạnh này bọn họ chưa từng nhìn thấy.

Dược Du nhớ lại bố cô ta là Dược Không Nhàn từng có thể đánh ngắt quãng một dòng thác cao hơn mười mét ở Dược Vương Điện, khi đó cô ta vô cùng sửng sốt, đó chính là biểu tượng của nội lực tu luyện đến trình độ tuyệt vời.

Còn sức mạnh như gió bão từ cú đấm mà Diệp Thiên tung ra lại mạnh mẽ hơn của bố cô ta

gấp nhiều lần, cho dù là một con sông dài e rằng cũng sẽ bị chặn lại, đây là sức mạnh mà con người có thể chống nổi sao?
Cô ta không thể tưởng tượng nổi bề ngoài tuấn tú như Diệp Thiên lại tiềm ấn sức mạnh đáng sợ như vậy!
Còn những người khác, ai nấy đều đầu óc trống rỗng, chỉ biết sững sờ nhìn mọi thứ đang diễn ra trước mắt, chờ hai vị chí tôn võ thuật phân rõ thắng thua.

Phan Hoài Uyên bị sức mạnh của thế quyền Diệp Thiên khóa lại, không thể lùi nữa, lông tơ khắp người dựng đứng, đây chính là dấu hiệu khi tính mạng của ông ta bị uy hiếp.

“Diệp Lăng Thiên, cậu được lắm!”.

Phan Hoài Uyên không dám lùi về sau nửa bước, nội lực khắp người ông ta tỏa mạnh ra hội tụ vào giữa hai bàn tay, bàn tay vốn dài nửa tấc do dùng thuật kéo xương của ông ta lúc này lại dài thêm nửa tấc nữa, gần bằng một quả bóng rổ.


Ánh sáng phía trên ông ta nhấp nháy, thấp thoáng nhìn thấy những vòng cung của những tia sét nhỏ, Bôn Lôi Chưởng của ông ta đã chuyển động đến cực hạn.

“Bôn Lôi Chưởng thứ ba, Bôn Lôi Đoạt Phách!”.

Ông ta hét vang, hai bàn tay như hội tụ sét, những tia sét giao nhau, biến hóa khôn lường, cùng đánh về phía trước.

Chỉ thấy từng tấc đất nứt lìa, trong không trung vang lên tiếng nổ lớn, sức mạnh từ chưởng vừa rồi của ông ta như một bức tường cao, ngăn cách sức mạnh từ cú đấm của Diệp Thiên.

Bôn Lôi Đoạt Phách chính là cảnh giới cao nhất của Bôn Lôi Chưởng, tổ tiên nhà họ Phan, ngoài người đã sáng lập ra Bôn Lôi Chưởng có được thành tựu này ra, những người sau này chưa có
ai đạt được cả.

Phan Hoài Uyên bế quan tu luyện hơn mười năm, luôn nghiên cứu cảnh giới cao nhất này, nhưng lại không có kết quả nào, không ngờ hôm nay giao đấu với Diệp Thiên, đứng trước ranh giới giữa sự sống và cái chết, ông ta thử sử dụng, thế mà lại thi triển ra được luôn.

Ông ta có thế khẳng định đây là một cú tấn công mạnh nhất trong đời ông ta, hội tụ tinh hoa hơn mười năm tu luyện vất vả, cho dù là đứng trước mặt Tiêu Ngọc Hoàng, ông ta cũng đủ tự tin để khiến cho Tiêu Ngọc Hoàng phải bái phục!



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện