Cố Giai Lệ nói với vẻ áy náy, cô vừa mới gặp được Diệp Thiên, rất muốn tìm chỗ nào yên tĩnh cùng Diệp Thiên ăn bữa cơm, tâm sự với Diệp Thiên những khó khăn buồn tủi hơn hai năm qua, nhưng công việc ở trường khiến cô không còn cách nào cả.
“Không sao, anh đi đến đó cùng em, em cứ bận việc của em đi, anh ở bên cạnh chờ em là được!”.
Diệp Thiên cười nói.
“Vậy thì tốt quá, chúng ta đi thôi!”.
Cố Giai Lệ nở nụ cười mát lòng mát dạ, đưa Diệp Thiên đến trung tâm huấn luyện Tán Thủ của trường Tam Trung ở Lư Thành.
Trung tâm huấn luyện có diện tích hơn 300 mét vuông, vô cùng rộng rãi, bên trong có đầy đủ thiết bị.
Vừa bước vào trung tâm huấn luyện, Diệp Thiên liền nhìn thấy một đám con trai mặc một bộ đồ Karate màu trắng.
Không chỉ vậy, bên trong trung tâm huấn luyện lúc này còn có rất đông học sinh, nam nữ có cả, khiến lối đi vào cửa trung tâm chật kín.
Âu Hạo Thần mặc một chiếc quần đùi thể thao, để ngực trần, lộ ra các đường nét cơ bắp hoàn hảo, khiến các bạn nữ không khỏi hét lên.
Cậu ta dẫn đội câu lạc bộ Tán Thủ đứng sang một bên, và trong những đội viên này có một người rất quen, chính là Vương Hiên người ngồi cạnh Tiếu Văn Nguyệt trong quán cà phê hôm qua.
Vương Hiên như thể cảm nhận được gì đó, vừa ngước mắt lên thì liếc thấy Diệp Thiên, lập tức cậu ta trở nên sợ hãi.
“Sao hắn lại ở đây nhỉ?”.
Vương Hiên hốt hoảng, nuốt nước bọt liên hồi, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Diệp Thiên.
Lần đầu tiên gặp Diệp Thiên hôm qua, cậu ta không hề coi Diệp Thiên ra gì, nhưng sau khi cậu ta bị bọn côn đồ cưỡng chế, Diệp Thiên lại mạnh mẽ ra tay, giải quyết bốn tên côn đồ một cách vô cùng nhanh chóng, vừa khiến cậu ta cảm thấy sốc, vừa cảm thấy tràn đầy kinh ngạc.
Thân thủ của Diệp Thiên khiến cậu ta thấy thất bại và sợ hãi.
Vốn tưởng đây là một vết đen nhỏ trong cuộc sống của cậu ta, cậu ta cũng sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện này, nhưng không ngờ, Diệp Thiên lại xuất hiện ở trong trường, và cách cậu ta một khoảng cách chưa đến 50 bước.
“Sao thế?”.
Âu Hạo Thần nhìn thấy biểu cảm khác lạ trên mặt Vương Hiên, thắc mắc hỏi.
“Không, không có gì!”.
Vương Hiên đương nhiên sẽ không nói ra chuyện mất mặt hôm qua, cậu ta vội vàng thu lại ánh nhìn.
“Tập chung vào, lát nữa là tiết mục giao lưu cọ sát đấy, chúng ta không thể làm mất mặt trường mình được!”.
Âu Hạo Thần trầm