Tiêu Ngọc Hoàng không nói gì, trận chiến này ông ta vốn đã nắm chắc phần thắng.
Ông ta tung hoành Hoa Hạ mấy chục năm, được xếp vào một trong “Tứ Tuyệt” đâu phải là hư danh.
Không biết từng có bao nhiêu thiên tài ngã xuống trong tay ông ta, nhưng người cuối cùng đứng vững không đổ là ông ta – Ngọc Hoàng Đại Đế.
“Chúng ta trở về đi, bây giờ trên đỉnh núi Phi Vũ đã không còn ý nghĩa gì để chúng ta ở lại nữa”.
Ánh mắt Đậu Vạn Quỵ rất sâu xa, cuối cùng quay người đi, dẫn theo người nhà họ Đậu xuống núi.
Hai cao thủ tuyệt thế ở trên đỉnh núi đàm đạo luận võ, phê bình anh hùng trên thiên hạ, đâu còn chỗ cho bọn họ nói chuyện?
“Gia chủ, trận chiến ngày mai chúng ta có đến nữa không?”.
Một trưởng lão trong số họ thấp giọng hỏi.
Đậu Vạn Quy ngửa đầu nhìn trời, thở dài: “Ngày mai đến hay không đến, kết quả đều không khác gì nhiều.
Khi trận chiến này truyền ra, kết quả đã được định sẵn rồi”.
“Chẳng lẽ các ông cho rằng Diệp Lăng Thiên có thể thắng được Tiêu Ngọc Hoàng?”.
Mọi người nghe vậy đều im lặng.
Watanabe Heizou cũng chắc chắn Diệp Lăng Thiên sẽ thua, sao bọn họ lại không tin được?
Bên rìa khe núi, Wakasa Hidetatsu giống như con trẻ lắng nghe lời chỉ dạy của người lớn, vẻ mặt chân thành.
Mặc dù hắn cũng đã đạt tới chí tôn võ thuật nhưng chỉ là vừa mới bước vào mà thôi, còn hai người này đã là chí tôn võ thuật hai mươi năm, mỗi một câu nói của họ đều có ích không nhỏ đối với hắn.
“Tiêu Ngọc Hoàng, tu vi của ông hiện giờ đã bước qua ngưỡng cửa của “cảnh giới đó” nửa bước, chỉ cần một bước ngoặt là có thể tìm kiếm cơ hội đột phá, thật khiến người khác ngưỡng mộ”.
Gương mặt già nua của Watanabe Heizou hiện lên nét cảm khái.
Tiêu Ngọc Hoàng vẫn bình tĩnh thản nhiên nói: “Không phải ông cũng đã tới được bước đó rồi sao?”.
Watanabe Heizou không phủ nhận, đột nhiên hỏi: “Lúc này, tôi lại muốn biết cảnh giới của Diệp Vân Long nhất, dù sao ông ta cũng là người duy nhất thẳng được chúng ta”.
Đôi