“Anh không sao, tốt quá rồi!”.
Nhìn thấy Diệp Thiên bình an vô sự, Tiếu Văn Nguyệt và Cố Giai Lệ thở phào nhẹ nhõm.
Đám người Ngô Quảng Phú dâng trào cảm xúc, ai nấy đều siết chặt nắm đấm, đè nén nỗi kích động.
Diệp Thiên đứng ngạo nghễ trên cột đá, giống như đế vương thống trị thiên hạ.
Cả đỉnh núi Phi Vũ chìm trong im lặng, những võ giả xem trận chiến đều kinh hãi vô cùng.
“Không hề bị thương? Sao có thể vậy được?”.
Bất kể là người của bảy gia tộc ở Vân Kiềm, người của Đường Môn hay Sở Thần Quang, những người hi vọng Diệp Thiên chết đều có vẻ mặt cứng đờ, khó coi giống như nuốt phải mấy chục con ruồi vậy.
Bọn họ vốn cho rằng Diệp Thiên đã chết, nhưng bây giờ người bọn họ không muốn nhìn thấy nhất lại đứng ngạo nghễ ở đó, phong thái hơn người, được mọi người chú ý.
Vẻ mặt Kawasa Hidetatsu và Trần Sư Hành cứng đờ, hai mắt trừng to, hoàn toàn không dám tin vào mắt mình.
Watanabe Heizou, tu vi võ thuật vô song, từng đến Hoa Hạ khiêu chiến, gần như cứ chiến đấu là sẽ thắng, là sự tồn tại cùng cấp bậc với Diệp Vân Long, Tiêu Ngọc Hoàng.
Vừa rồi Watanabe Heizou đã hi sinh tinh thần và xác thịt, sử dụng một kiếm tuyệt mệnh, thoát khỏi sự ràng buộc của phàm tục, đủ để giết chết cao thủ hạng nhất trên thế giới này.
Diệp Thiên bị đâm trúng ngay chính diện, nhưng cuối cùng lại chỉ để lại một lỗ thủng bằng ngón tay cái trên ngực áo cậu mà thôi? Thế này không biết nên