Tiêu Ngọc Hoàng tuy rằng bị ông ta đánh bại, nhưng đó là chuyện của ba mươi năm trước.
Sau đó Tiêu Ngọc Hoàng đã đạt đến đỉnh cao giới võ thuật Hoa Hạ.
Tuy rằng không tái đấu với Tiêu Ngọc Hoàng, nhưng ông ta cũng nắm được đại khái cảnh giới của Tiêu Ngọc Hoàng.
Tuy không bằng ông ta, nhưng cũng không sai biệt lắm.
Thế mà Diệp Thiên thật sự có thể đánh bại Tiêu Ngọc Hoàng sao?
Tiếu Phật Tây Lĩnh vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, nhưng Gia Cát Trường Hận, Lí Tấm Vân và những người khác thì sững sờ, ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Thiên.
Lí Thanh Du và Tiêu Thiến Tuyết khẽ che đôi môi đỏ mọng của mình, ánh mắt tràn đầy vẻ không tin.
“Đánh bại Tiêu Ngọc Hoàng và Watanabe Heizo trên đỉnh núi Phi Vũ.
Lẽ nào cậu ta là…”.
Vẻ mặt Tiếu Phật Tây Lĩnh không còn thoải mái như trước, trầm giọng hỏi.
“Cậu là ai?”.
Diệp Thiên cười gằn, lộ ra hàm răng trắng sáng.
“Diệp Lăng Thiên của tỉnh Xuyên!”.
“Diệp Lăng Thiên của tỉnh Xuyên!”.
Giọng nói của Diệp Thiên rất bình tĩnh, nhưng tất cả mọi người ở Ngọc Nguyệt Cư đều nghe thấy rõ mồm một.
Gia Cát Trường Hận và Lí Tẩm Vân nhìn nhau cười khổ.
“Chưa đến hai mươi tuổi mà có thể đẩy lùi Tiếu Phật Tây Lĩnh bằng một chưởng.
Ngoài Diệp Lăng Thiên – người đứng đầu trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ hiện nay, còn có người thứ hai sao? Chúng ta nên nghĩ đến cậu ta từ lâu rồi!”.
Tiêu Thiến Tuyết chết lặng, trong lòng rối bời.
Cô ấy không bao giờ ngờ rằng người mình luôn tỏ ra không hài lòng, thậm chí thỉnh thoảng còn chế nhạo, hoá ra lại là Đế Vương Bất Bại Diệp Lăng Thiên -người được vô số võ giả Hoa Hạ coi là một huyền thoại!
Việc Diệp Thiên không biết cô ấy và Lí Thanh Du, cũng như việc nằm trên thuyền nhàn nhã, tự nhiên, khiến cô ấy cảm thấy Diệp Thiên không có phép lịch sự.
Sau khi Tiếu Phật Tây Lĩnh đàn áp mọi người, mà Diệp Thiên vẫn thản nhiên ăn uống, cô ấy còn cảm thấy Diệp Thiên thật ngu ngốc, nhưng lúc này cô ấy mới hiểu được đó là bởi vì Diệp Thiên không hề sợ hãi.
Đúng là nực cười, Đế Vương Bất Bại Diệp Lăng Thiên có võ công siêu phàm, không thua