Phùng Kim Vinh cũng ỷ vào điều đó tác oai tác quái, rất nhiều con gái nhà các ông to bà lớn đều bị hẳn làm nhục, có thể nói tiếng tăm đã lên đến cực điểm, nếu như để Tiếu Văn Nguyệt làm vợ một người như thế, ông ta tuyệt đối không đồng ý.
“Bố, con đã quyết định rồi, bố không cần lo đâu!”.
“Với lại cho dù giờ chúng ta có muốn đi, liệu người nhà họ Phùng có cho chúng ta đi không?”.
Tiếu Văn Nguyệt cười miễn cưỡng nói: “Việc này cũng coi như là do con mà ra, Tập đoàn Thiên Lâm là do bố và mẹ vất cả đời để gây dựng nên, cũng như một đứa con của bố mẹ, con không muốn vì con mà khiến mồ hôi nước mắt của bố mẹ đổ sông đổ bể!”.
Cô ta ngồi xuống, nhẹ nhàng nói: “Ngày mai sau khi con và Phùng Kim Vinh tổ chức hôn lễ xong, nhà họ Phùng sẽ trả Tập đoàn Thiên Lâm cho chúng ta!”.
Hà Tuệ Mẫn ngồi một bên đã khóc không thành tiếng, ôm lấy Tiếu Văn Nguyệt.
“Nguyệt Nguyệt, đều tại mẹ vô dụng, đều tại mẹ vô dụng!”.
Hà Tuệ Mẫn là một người phụ nữ quyền lực nắm giữ một nửa tập đoàn, nhưng gặp phải chuyện này, bà ấy cũng lực bất tòng tâm, biến thành một người phụ nữ trung niên bình thường.
“Khốn nạn!”.
Tiếu Lâm tức tối, đập một cái xuống
bàn.
“Tại sao, nếu như có người có thể giúp chúng ta, chúng ta cũng không đến mức ra nông nỗi này, đều tại bố, đều tại bố!”.
Ông ta vò đầu, vẻ mặt đau khổ, là một người đàn ông, không bảo vệ được vợ con, không bảo vệ được gia đình, không giữ nổi sự nghiệp, đây đúng là một sự sỉ nhục.
Ồng ta luôn cho rằng bản thân là một người thành công có máu mặt, tự nghĩ mình thanh cao, nhưng lúc thật sự gặp phải quyền lực cao hơn, ông ta mới biết bản thân nhỏ bé thế nào.
Dẫn đến đứng