Ông ta không phải là võ giả nội gia, nhưng lại biết có sự tồn tại của võ giả nội gia, vừa rồi Diệp Thiên trong chớp mắt đánh gục toàn bộ vệ sĩ nhà họ Phùng, đây chính là thủ đoạn chỉ có võ giả nội gia mới có, ông ta chắc chắn rằng Diệp Thiên là một võ giả nội gia, cho nên khi đối mặt với sức ép lớn mạnh này mà vẫn có khí khái như vậy.
Nói thật ra thì Diệp Thiên là một võ giả nội gia, nếu nhà họ Phùng không có chỗ dựa tương đương thì đúng là sẽ phải dè chừng.
Đối với những nhân vật ở cấp võ giả nội gia mà nói, bọn họ thực sự không thế giữ lại được, một khi để Diệp Thiên rời đi, vậy thì sau này bất cứ ai trong nhà họ Phùng bọn họ đều sẽ phải đối mặt với việc ám sát triền miên, mạnh như nhà họ Phùng cũng không thể chống lại được việc như vậy.
Nhưng may mà nhà họ Phùng bọn họ cũng có một võ giả nội gia hơn nữa còn là cao thủ trong các cao thủ, một vị chí tôn võ thuật đỉnh cao trong các chí tôn võ thuật, trên bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ vinh quang kia, người đó cũng là một cao thủ xếp thứ 14.
Ông ta nở nụ cười khẩy, tất cả những gì mà Diệp Thiên có thể dựa vào, trong mắt ông ta đều đã chẳng là gì hết, cho dù Diệp Thiên là một vị võ giả nội gia, thì làm sao có thể mạnh hơn người của nhà họ Phùng bọn họ chứ?
“Diệp tiên sinh, tôi lại muốn xem xem, quân át chủ bài của cậu còn lại bao nhiêu!.
Không chỉ Phùng Viền Chinh, những người còn lại cũng đều nhìn Diệp Thiên bằng ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác, hai vợ chồng Tiếu Lâm và Hà Tuệ Mẫn thì sợ hãi đến tột độ.
Vốn tưởng Diệp Thiên bộc lộ ra bản thân là Diệp tiên sinh của tỉnh Xuyên thì có thể cứu bọn họ và Tiếu Văn Nguyệt ra khỏi biển lửa, nhưng bây giờ những gì mà Diệp Thiên phải đối mặt còn đáng sợ hơn cả những gì bọn họ tưởng tượng.
Một mình đối mặt với sự liên kết của nhà họ Phùng với các ông lớn ở tỉnh Kiềm, thực sự quá thể khập khiễng.
Chỉ có Tiếu Văn Nguyệt từ đầu đến cuối đều đứng phía sau Diệp Thiên, trong lòng vô cùng tin tưởng Diệp Thiên.
Cô ta tận mắt chứng kiến uy thế càn quét thiên hạ của Diệp Thiên trên núi Phi Vũ, người có sức mạnh như vậy làm sao lại sợ một nhà