“Dựa vào một chí tôn võ thuật hạng hai xếp thứ mười bốn như ông mà cũng dám nói chuyện với tôi như vậy à?”
Diệp Thiên ánh mắt lãnh đạm, cậu hoàn toàn không chút dao động khi đối mặt với Lí Tam Tư, người đứng thứ mười bốn trên bảng xếp hạng cao thủ của Hoa Hạ.
“Cậu nói cái gì? Lẽ nào cậu muốn ép tôi tự mình ra tay hay sao?”
Sắc mặt Lí Tam Tư lập tức chùng xuống, một luồng sát khí dâng trào ngưng tụ lại, tất cả mọi người trong đại sảnh đều cảm thấy ớn lạnh và đầy sợ hãi.
Họ chỉ cảm thấy rằng một áp lực như có như không đang đè lên toàn bộ
cơ thể họ, như thể trọng lực bỗng dưng đã tăng lên gấp đôi.
Tất cả mọi người đều run sợ không nói nên lời, đột nhiên xuất hiện một Lí Tam Tư mà ngay cả Phùng Viễn Chinh cũng phải vô cùng kính nể thì người đó chắc chắn đã đạt đến một cấp độ khiến họ khó lòng hiếu nổi.
“Anh Lí, tên nhóc này thật quá ngông cuồng, cậy mình có thế lực ngút trời ở tỉnh Xuyên, muốn làm mưa làm gió ở tỉnh Kiềm ta, lại còn dám uy hiếp trên dưới nhà họ Phùng, xin anh hãy ra tay trừng trị!”
Ánh mắt Phùng Viễn Chinh lạnh lùng, ông ta đã sớm coi Diệp Thiên như một người đã chết.
Trước sự hung hăng của Phùng Viễn Chinh và Lí Tam Tư, Diệp Thiên chỉ cười khẩy một tiếng.
“Nếu làm được thì mấy người cứ việc thử xem!”
Lí Tam Tư vô cùng giận dữ, bàn tay lập tức cứng lại, huy động nội lực, giữa lòng bàn tay ông ta xuất hiện màu đỏ trông giống như chu sa.
Đây là tuyệt kỹ nổi danh của ông ta, gọi là ‘Chu Sa Chưởng’, năm xưa ông ta đã từng truyền lại chiêu này cho Hàn Vân, con trai thứ hai của nhà họ Hàn.
Một bàn tay của ông ta đưa lên, vốn định tung ra một chưởng, nhưng đột