Diệp Thiên nhẹ nhàng đóng lại tập tài liệu rồi đặt nó sang một bên.
“Nếu muốn tìm đại diện phát ngôn cho Tẩy Túy Đan thì phải tìm một ca sĩ hoặc ngôi sao điện ảnh đang nổi mà đủ trẻ tuổi, có sức ảnh hưởng ở trong nước là được rồi.
Dựa theo tiêu chí này chọn lấy một người trong số mấy người này là được!”
Ngô Quảng Phú hiểu ngay, trong lòng đã có ứng viên thích hợp.
Diệp Thiên lại nói thêm vài câu nữa với anh ta rồi mới rời khỏi tòa nhà của tập đoàn.
“Tính thời gian, còn nửa tháng nữa là đến lúc phải đến trường đại học thủ đô rồi!”
Diệp Thiên bước đi trên con đường lớn, suy nghĩ đã bay về chốn thủ đô.
ở đó còn có một cuộc hẹn vẫn đang đợi cậu hoàn thành, còn có một người con gái đang chờ đợi cậu.
Và còn có… người nhà họ Diệp vẫn đang nợ cậu một lời giải thích!
Trở lại biệt thự số 1 Thiên Đường Vạn Giang, Diệp Thiên đang định nằm xuống sô pha thì chuông cửa đột nhiên vang lên.
“Là cô à?”
Cậu mở cửa ra, Tiếu Văn Nguyệt xinh đẹp đang đứng ở cửa, đôi mắt đẹp như làn nước trong veo và sóng biển mùa thu nhìn cậu.
Diệp Thiên hơi nhướng mắt, thờ ơ nói: “Xảy ra chuyện gì à? Là nhà họ Phùng nuốt lời, không trả lại cổ phần của Tập đoàn Thiên Lâm sao?”
Tiếu Văn Nguyệt ngay lập tức lắc đầu đáp: “Không, nhà họ Phùng hôm nay đã tới rồi.
Họ đã trả lại mọi thứ và còn giúp bố tôi thiết lập mối quan hệ hợp tác với một số tập đoàn lớn!”
“Tôi đặc biệt tới đây để tìm anh!”
Cô ta khẽ cười, nghiêng đầu nói: “Sao hả, anh không mời tôi vào nhà ngồi sao?”
Tiếu Văn Nguyệt sinh ra đã có vài phần quyến rũ xinh đẹp, chỉ là thường ngày đều mang phong cách nữ thần cao ngạo, khiến người ta cảm thấy khó gần.
Nhưng bây giờ mỗi nụ cười, mỗi cái cau mặt của cô ta đều thật dịu dàng.
“Cô cứ tự nhiên đi!”
Diệp Thiên làm ngơ trước sự quyến rũ của Tiếu Văn Nguyệt, chỉ dang tay rồi đi vào phòng khách.
Tiếu Văn Nguyệt đến phòng khách ngồi xuống, Diệp Thiên thản nhiên đưa cho cô ta một ly nước ép hoa quả, cô ta nhấp một ngụm rồi mói nói: “ừm… Diệp Thiên, tôi đến là muốn hỏi anh, có thể quay lại tỉnh Kiềm với tôi một chuyến nữa được không?”
Diệp