Mối quan hệ của Cố Giai Lệ và Tiêu Tường rất tốt nên Cố Giai Lệ không tiện từ chối, cô đành quay đầu nhìn Diệp Thiên hỏi ý kiến.
Diệp Thiên khẽ gật đầu, đối với cậu mà nói thêm một người hay bớt một người cũng chẳng có gì khác nhau cả.
Tiêu Tường đưa tay lên bịt miệng, một người thích xem đua xe như cô ta, vô số lần nghe thấy sự tích truyền kỳ của xa thần Tây Nam nên trong đầu đã thuộc làu làu.
Cô ta cũng rất hi vọng bản thân có thể được nhìn thấy xa thần Tây Nam xuất hiện trên đường đua khu vực núi này, có thể nhìn thấy một lần kỹ thuật đua xe vô cùng kỳ diệu của người đó.
Và phía bên này, biểu cảm của Tiếu Văn Nguyệt, Cố Giai Lệ, Lí Tinh Tinh đều trở nên kỳ lạ, cùng lúc nhìn về phía Diệp Thiên.
Xa thần Tây Nam họ Diệp, nếu trước đây bọn họ nghe đến, tuyệt đối sẽ không có cảm giác gì, nhưng từ khi Diệp Thiên bộc lộ thân phận, gần như tất cả nhân vật máu mặt họ Diệp, bọn họ đều sẽ nghĩ ngay đến Diệp Thiên.
Cố Giai Lệ sán lại gần Diệp Thiên hỏi nhỏ: “Anh Diệp Thiên, xa thần Tây Nam này không phải cũng là anh đó chứ?”.
Diệp Thiên sờ lên mũi, phì cười.
“Lẽ nào những người họ Diệp đều là anh sao? Mọi người cũng đừng có nhạy cảm như vậy!”.
Tuy cậu trả lời như thế, nhưng trong lòng lại bất giác nhớ lại quãng thời gian hai tháng của ba năm về trước, vì cậu muốn tìm sự kiểm soát cực độ của chân tay, nên bắt đầu nghiên cứu kỹ thuật lái xe, đối với cậu mà nói, chỉ cần kiểm soát được xe linh động như chân tay, thì sự kiểm soát của cơ thể sẽ đạt đến mức độ vô cùng đáng sợ.
Cũng chính vì vậy, trong hai tháng cậu thách thức bản thân trên khắp các đường đua vùng núi ở Tây Nam, đánh bại vô số cao thủ đua xe, lập kỷ lục mới về thời gian, cuối cùng còn được những người phấn khích phong cho danh hiệu “Xa thần