Cô ấy cho rằng một mình Lục Chí Minh có lẽ đã đủ để
xử Diệp Thiên rồi.
Nhìn bộ dạng bình thàn như không của Diệp Thiên,
trong lòng cô ấy lại thắm lắc đầu.
Người tự cao tự đại, không biết mình là ai như Diệp
Thiên sau này bị dạy dỗ nhiều mới biết thế giới này lớn
đến mức nào, nếu ở trường hợp khác, cô ấy chắc chắn sẽ mặc kệ sự sống chết của Diệp Thiên, để cho Lục Chí
Minh dạy cho Diệp Thiên bài học.
Nhưng chuyện này là do cô ấy mà nên, cô ấy cảm thấy
có lỗi nên quyết định lát nữa xuống máy bay sẽ giữ chân
Lục Chí Minh lại, để Diệp Thiên đi trước, để tránh xây ra
xung đột.
Tuy như vậy nhưng những thiện cảm của cô ấy về
Diệp Thiên trước đó đều đã tan biến, người tự đại mù
quảng, không biết trời cao đất dày đến đầu cũng đều sẽ
khiến người ta cảm thấy ghét, và cô ấy cũng không ngoại
Suốt cả quãng đường Kỳ Nhược Tuyết không nói
chuyện với Diệp Thiên một cầu nào nữa, ý định bỏ kính
râm ra để Diệp Thiên nhìn rõ được dung mạo thật sự của
cô ấy trước đó cũng lập tức tiêu tan, cô ấy đã không còn
chút hứng thú nào với Diệp Thiên, ngay đến cà họ tên của
Diệp Thiên cũng không muốn biết.
Kỳ Nhược Tuyết không chủ động nói chuyện, Diệp
Thiên cũng vui về trong yên lặng, cả quãng đường đều để
điện thoại ở chế độ máy bay rồi chơi game, cho đến khi
máy bay hạ cánh.
Máy bay hạ cánh tại Lư Thành, Diệp Thiên mặc kệ Kỳ
Nhược Tuyết, âm thẩm đứng dậy.
Lục Chí Minh ở phía sau định đuổi theo, lại bị Kỳ
Nhược Tuyết kiếm cô ngăn lại.
Kỳ Nhược Tuyết nhìn bóng lưng đi xa của Diệp Thiên,
ảnh mắt chớp chớp, cuối cùng cũng nhìn ra hưởng khác.
Vi cô cảm thấy Diệp Thiên và “người đó” khá giống
nhau cho nên mdi để ý nhiều hơn, nhưng bây giờ cô ấy
chẳng qua chỉ coi Diệp Thiên như một người lạ, một vị khách qua đường vô tình gặp trên máy bay mà thôi.
Cô ấy làm sao mà biết được cậu thiếu niên lạnh lùng
phát lờ cô suốt cả quãng đường lại chinh là người mà cô
luôn mong nhớ chứ?
về đến Lư Thành, Diệp Thiên đi thẳng đến tòa cao ốc
của Tập đoàn Thiên Phong.
Tuy Tập đoàn Thiên Phong đã trở thành công ty con
của