Hai người nói chuyện được vài câu thì chị Hồng đột nhiên nói: “Phải rồi Tiểu Tuyết, ngày mai cậu Văn cũng đến Lư Thành đó!”.
“Lục Chí Văn?”, sắc mặt Kỷ Nhược Tuyết thay đổi rõ rệt: “Anh ta đến làm gì?”.
Chị Hồng nhìn thấy bộ dạng bài xích của Kỷ Nhược Tuyết, thầm thở dài, vỗ nhẹ vào vai Kỷ Nhược Tuyết nói: “Tiểu Tuyết à, em và cậu Văn đã đính hôn được một năm rồi, thời gian qua những gì cậu ấy đã hi sinh vì em, quan tâm em, chắc em cũng nhận ra nhỉ!”.
“Cậu ấy thích em thật đó!”.
“Chị biết trong lòng em luôn nhớ đến người đã cứu cuộc đời em năm đó, nhưng chị hi vọng em có thể phân được rõ ràng ân tình là chuyện của ân tình, tình cảm lại là chuyện khác, em không thể vì một người ân nhân đã mất mà làm lỡ cả cuộc đời em được!”.
“Cậu ấy đã chết rồi mà!”.
Cảm nhận được bờ vai của Kỷ Nhược Tuyết run run, chị Hồng ôm chặt cô ấy hơn, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Tiểu Tuyết, chúng ta sống trong cuộc đời này suy cho cùng vẫn phải thực tế một chút, những thứ hư vô cho dù có giữ như thế nào thì cuối cùng đều vẫn không thể có được!”.
“Còn cậu Văn lại khác, cậu ấy là cậu cả nhà họ Lục, có địa vị như thế nào ở Cán Tây thì chắc em cũng rõ, hơn nữa cậu ấy tài mạo song toàn, năm nay mới 24 tuổi đã được lên báo tập san kinh tế, được liệt vào danh sách top 10 những thanh niên giỏi nhất Cán Tây.
Nhà họ Lục trong tương lai cũng là do cậu ấy nắm quyền quản lý, bố cậu ấy là Lục Thiên Thư càng là hậu thuẫn vững chắc cho cậu ấy!”.
“Còn em là thiên kim nhà họ Kỷ, hai người bọn em môn đăng hộ đối, một cặp trời sinh, hơn nữa cậu Văn đối xử với em tình nghĩa sâu nặng, vì sao không thử chấp nhận cậu ấy chứ?”.
Từng câu nói của cô ấy nói lại khiến trong lòng Kỷ Nhược Tuyết càng bần thần, cuối cùng, Kỷ Nhược Tuyết hoàn toàn im