Bàn tay mây mù va chạm vào bàn tay của Thi Ma, gần
như trong tích tắc, 11 người kia cùng lúc rùng mình, bị
đánh cho bay về phía sau cả trượng, ai nấy đều mặt mày tái nhợt.
Chưởng này, bọn họ thế mà lại không đỡ được.
“Đây chính là thực lực thật sự của Lục Thiên
Thư sao?”.
Thi Ma nghiến răng, lúc này hắn cuối cùng đã nhận ra
sự khác biệt thực sự giữa bọn hắn và cao thủ chí tôn võ
thuật.
Bàn tay mây mù đánh cho bọn họ lùi ra sau, lực còn
lại chưa tan hết, cánh tay áo của Lục Thiên Thư phất một
cái, một lần nữa tấn công về phía bọn họ.
Sức lực của 11 người bọn họ lúc này vẫn chưa hồi
phục, chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay mây mù ập đến.
“Rầm!”.
Đúng lúc này, một bàn tay màu đen đánh từ phía bên
cạnh đến, chặn trước người của bọn Thi Ma, đỡ lấy bàn
tay mây mù kia.
Hai bàn tay đập vào nhau, tạo ra hai tia sáng đen và
trắng, sau đó cùng nuốt lẫn nhau rồi biến mất.
Biến cố này khiến bọn Kỳ Nhược Yên, Liêu Như
Thành, Lục Chí Minh đều không trở tay kịp, chỉ có Lục
Thiên Thư đứng im bất động, hai mắt nheo lại.
“O?”.
Ông ta nhìn về phía trước, khói bụi dần tan biến, hiện
ra một bóng người cao to.
Người vừa đến mặc áo dài đen, tóc dài bay trong gió,
nhìn khoảng 40, 50 tuổi, khuôn mặt gầy gò nhưng vô
cùng hồng hào, trông đầy sức sống.
Hai tay của hắn to hơn người bình thường một chút,
trên ngón tay cái bên trái còn đeo một chiếc nhẫn bằng
kim loại hình đầu lâu.
Hắn nhìn về phía Lục Thiên Thư, khẽ gật đầu, trong
mắt thoáng hiện vẻ muốn thử sức.
“Không hồ danh là chí tôn võ thuật trong bảng xếp
hạng cao thủ Hoa Hạ!”.
“Lục Thiên Thư, lần đầu gặp mặt, để tôi xin tự
giới thiệu!”.
Hắn chạm vào ngón tay, xoay xoay chiếc nhẫn sắt
hình đầu lâu, giọng nói lẫm liệt.
“Lão phu là Chung Li Mị, quyền chưởng môn của Thế
Giới Hắc Ám!”.
Ánh mắt Lục Thiên Thư hơi chớp, khuôn mặt bình
thản cuối cùng cũng có chút xao động.
“Chung Li Mị, một trong sáu Thiên Sát?”.
Ba vị thiên tài đình cao trong giới võ thuật Hoa Hạ là
Kỳ Nhược Yên, Liêu Như Thành,