Ánh mắt Diệp Thiên vẫn không có chút xáo động nào, cậu dửng dưng nói: “Còn về việc tiết học nhàm chán, đương nhiên là cũng có nguyên nhân”.
“Thầy nghĩ học sinh đi học là vì điều gì ạ?”.
Nghe thấy câu hỏi của Diệp Thiên, Từ Uy trả lời vô cùng dứt khoát.
“Đương nhiên là vì trau dồi kiến thức, để đạt được thành tích tốt, sau này có thể thi vào một trường đại học có tiếng, tương lai sẽ có một sự nghiệp tốt!”.
Những gì ông ta nói gần như đều là những gì mà học sinh nghĩ, không có chút vấn đề gì cả.
Diệp Thiên không hề phản bác, cậu gật đầu như đồng tình, rồi cậu nói tiếp.
“Thưa thầy, thầy vừa nói đi học là vì trau dồi kiến thức!”.
“Nhưng nếu em cảm thấy đi học nhưng không trau dồi được kiến thức thì sao?”.
Câu nói này của cậu vừa nói ra, cả lớp trở nên im phăng phắc.
“Ôi má ơi, cậu ta đang nói gì thế?”.
Các bạn trong lớp đều nhìn Diệp Thiên bằng ánh mắt kỳ lạ, đầy vẻ khó tin.
Vốn dĩ Diệp Thiên nói ngồi học nhàm chán đã đủ hống hách rồi, bây giờ lại nói đi học nhưng không học được gì, đây chẳng phải là nói năng lực dạy học của Từ Uy không tốt sao? Muốn làm Từ Uy mất mặt à?.
“Ý của cậu là tôi dạy không tốt, nên cậu học không vào đầu?”.
Hai mắt Từ Uy nheo lại, ánh mắt lộ vẻ nguy hiểm.
“Em không có ý đó!”, Diệp Thiên xua tay nói: “Ý của em là cho dù thầy có dạy thế nào thì em cũng không học được gì cả!”.
“Hay nói cách khác, những gì mà thầy dạy thì em đều đã biết hết rồi!”.
Tự cao, đúng