Một thanh niên trong mười hai Địa Sát đánh Lục Chí
Văn và Liễu Như Thành một chưởng khiến hai người này bị
lùi về phía sau hơn chục thước và ngã lăn vòng trên mặt
đất.
Còn mười người còn lại quay ngoắt đầu lại vừa lúc
nhìn thấy Thi Ma đã ngã gục dưới chân Diệp Thiên khiến
họ cảm thấy kinh ngạc.
Đôi mắt Cuồng Sát nheo lại, bật kêu thành tiếng.
“Các vị, tên này không phải kẻ vừa, cùng nhau ra
tay đi!”
Hắn vừa dứt lời thì chín người còn lại đều cùng hưởng
ứng, bọn họ lần lượt lao ra tạo thành một tấm lưới kiên cố
bao quanh phong tòa Diệp Thiên.
Chín luồng công kích
chí mạng từ các hướng khác nhau nhằm chỗ hiểm trên
người Diệp Thiên mà bắn.
“Á, Cục Đá!”
Kỳ Nhược Tuyết hét lên kinh hoàng, Tiểu Văn Nguyệt
đột nhiên đi tới và vỗ vai cô ấy.
“Đừng lo lắng, anh ấy sẽ ổn thôi!”
“Trên đời này không ai có thể thắng được anh ấy!”
Kỷ Nhược Tuyết không hiểu đầu cua tai nheo ra sao
nên ngay sau đó, biểu cảm của cô ấy đã đơ ngay tại chỗ.
Mười người cùng tiến vào, nhưng Diệp Thiên chỉ khế
giơ tay phải lên, quẹt ngang ngón trò, trên bầu trời đêm
dường như có một vầng hào quang hình vòng cung xuất
hiện, sau đó thân hình của mười Địa Sát lần lượt đông
cứng lại, đứng yên bất động.
Kỳ Nhược Yên, Liễu Như Thành và Lục Chí Văn đều
nhíu chặt đôi mắt, họ không biết chuyện gì đã xảy ra.
Còn
Diệp Thiên đã bước ra khỏi vòng vây của mười người.
Trong quá trình này mười người kia không hề có bất kỳ phản ứng nào, cứ giống như đang ngủ vậy.
Chính vào lúc Diệp Thiên bước lên đến bước thứ mười,
liền nghe thấy một âm thanh nhẹ nhàng.
“Phụt!”
Mười mũi tên máu phun ra từ cổ mười người, sau đó
mười người nặng nề ngã xuống đất, thanh âm tắt lịm.
“Làm sao có thề như vậy được?”
Liễu Như Thành và Lục Chí Văn kinh ngạc đến trợn
trừng mắt mùi.
Bọn họ chiến đấu kịch liệt hồi lâu vẫn không địch lại
được mười Địa Sát, thế mà chỉ trong nháy mắt, mười Địa
Sát đã bị một người cắt cổ cùng một lúc.
Cành tượng như
vậy khiến