“Theo tôi biết, trong viện trọng tài có lẽ có không
dưới năm mươi trọng tài viên tinh anh!”
Diệp Thiên nghe vậy, ánh mắt hơi ngưng lại: “Ó?”
Nghe được những gì Chúa Tề Hắc Ám nói, ngay cả
cậu cũng phải có chút kinh ngạc, điều này có nghĩa là
mỗi một trọng tài viên tinh anh đều là cao thủ cảnh giới
siêu phàm.
Mà trong viện trọng tài, trọng tài viên tinh anh
mới ở cấp bậc thứ hai.
Lai lịch của viện trọng tài đáng sợ
hơn những gì cậu đã tưởng tượng.
“Bên trên những trọng tài viên tinh anh là những
người quản lý cấp cao thực sự của viện trọng tài.
Những
người như vậy được gọi là trường trọng tài!”
“Mỗi trưởng trọng tài quản lý ít nhất ba mươi trọng tài viên và năm trọng tài viên tinh anh.
Các mệnh lệnh của
người đó, miễn là dưoi quyền của trưởng trọng tài, phải
được thi hành và không được vi phạm!”
“Về phần thực lực của trường trọng tài thì tôi cũng
chưa nắm rõ!”
Hai mắt Diệp Thiên hơi nheo lại, cậu cũng có khái
niệm chung về vị trí gọi là trường trọng tài này, có thể
quàn lý trọng tài viên tinh anh và trọng tài viên bình
thường, muốn những người này tâm phục khẩu phục,
ngoại trừ thân phận cao hơn thì còn cần một sức mạnh
tuyệt đối có thể trấn áp được mọi người.
Sức mạnh của trường trọng tài phải cao hơn các trọng
tài viên tinh anh và khó có thể ước lượng được mức độ
sức mạnh của người thuộc cấp bậc này.
Cậu nhoèn miệng cười không mấy kiêng dè và hỏi
tiếp: “Ông đã nói ba cấp độ rồi, vậy còn cấp độ cuối cùng thì sao?”
Đồng từ của Chúa Tề Hắc Ám co rút lại, về mặt của
hắn hơi ngưng lại trong chốc lát.
Dường như thật lâu sau hắn mới điều chỉnh lại được
tâm trạng, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi sâu xa.
“Cấp cuối cùng, đó chính là chủ nhân chân chính của
viện trọng tài, họ được gọi là…”
“Mười sáu Thầm phán vương!”
“Mười sáu Thầm phán vương?”.
Ánh mắt Diệp Thiên dừng lại.
Chúa Tề Hắc Ám gật đầu, hạ giọng nói: “Mười sáu
Thầm phán vương chính là thống soái cao nhất của viện
trọng tài, nắm giữ quyền sinh sát chân chính trong