Diệp Thiên nhún vay, Từ Uy lần này hoàn toàn không nói được gì, cuối cùng thở dài một tiếng rồi gật đầu.
“Tôi nói lời sẽ giữ lời, sau này trong tiết học của tôi, cậu đều có thể ngủ, tôi tuyệt đối sẽ không can thiệp!”.
“Quyết định đuổi học cậu lúc trước là do tôi đã vội vàng, tôi xin lỗi cậu!”.
Diệp Thiên nhẹ nhàng xua tay: “Ngủ trong lớp là do em không đúng, thầy không phải xin lỗi đâu ạ!”.
Cậu nói xong liền đi về chỗ ngồi, khi đi ngang qua chỗ Cố Giai Lệ, cậu mỉm cười một cái, nháy mắt ra hiệu bảo Cố Giai Lệ yên tâm.
Những coi thường và tức giận về Diệp Thiên của Từ Uy lúc này đều đã tan biến, ông ta không quan trọng việc học sinh có chút cá tính, nhưng là khi học sinh đó phải có năng lực tương đương, chứ còn những cậu học sinh không có bản lĩnh gì nhưng luôn cho rằng mình cao hơn người khác một bậc, thì ông ta vô cùng ghét.
Còn việc Diệp Thiên ngủ trong giờ học, nhưng bây giờ cậu đã hoàn toàn chứng minh được cậu có cái tư cách đó.
Ngoài Từ Uy ra, đối với việc Diệp Thiên ngủ trong lớp, các thầy cô khác đều nhắm một mắt mở một mắt, nên các tiết học buổi chiều Diệp Thiên đều chìm trong giấc ngủ.
“Anh Diệp Thiên!”.
Lúc tan học, Cố Giai Lệ gọi Diệp Thiên dậy.
“Đi thôi, đến nhà Nguyệt Nguyệt ăn cơm, Nguyệt Nguyệt đang đợi chúng ta ở