Sĩ quan Thôi cũng gật đầu lại với Diệp Thiên, ánh mắt để ý Diệp Thiên từ đầu tới chân, ông ta cảm thấy vô cùng tò mò, một thiếu niên chưa đến 20 tuổi rốt cuộc đã làm gì để quét sạch thiên hạ, đứng lên đỉnh cao, xếp thứ nhất trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ đến Diệp Vân Long và Mộ Dung Vô Địch đều bị cậu lấn áp.
Thư ký Sở tiếp tục nói: “Diệp tiên sinh, cậu là người tài trong giới võ thuật, nhưng chắc không hề hiểu được một số cơ quan hành động đặc biệt của Hoa Hạ, bây giờ tôi sẽ giới thiệu trước cho cậu “Long Nhận” là gì được không?”.
Thấy Diệp Thiên khẽ gật đầu, thư ký Sở đẩy gọng kính.
“Ở Hoa Hạ chúng ta, ngoài những đội ngũ bộ đội đặc chủng của quân đội ra, còn có một loại đội ngũ vô cùng đặc biệt, vượt lên trên cả bộ đội đặc chủng, nhưng lại không thuộc quân đội, mà đứng độc lập, thậm chí không thuộc bất kỳ bộ phận nào, chỉ chịu sự quản lý trực tiếp từ phía Hoa Hạ!”.
“Thành viên trong đội ngũ đặc biệt này đều là những tinh anh hiếm có, là những chiến sĩ được lựa chọn đặc biệt để bảo vệ một vài nhân vật quan trọng nhất của Hoa Hạ chúng ta!”.
“Bọn họ ngoài việc bảo vệ vài nhân vật quan trọng nhất ra, sẽ không phục tùng bất kỳ ai, không thuộc bất kỳ cơ quan nào, có quyền lợi tự chủ tuyệt đối, thậm chí có quyền hành sự thuận tiện, cấp bậc không thấp hơn sĩ quan nhất phẩm, thậm chí có thể sánh ngang với các cấp tướng hạng thường, là bộ đội nhân tài tinh nhuệ nhất của Hoa Hạ!”.
“Tên của đội ngũ này được gọi là ‘Long Nhận’, nghĩa bóng là lưỡi dao sắc bén tiềm ẩn của Hoa Hạ chúng ta!”.
Diệp Thiên nghe xong cũng coi như đã có khái niệm, “Long Nhận” này tương đương với cơ quan tình báo trung ương của Mễ Quốc, thậm chí cấp bậc chiến đấu còn cao hơn, được coi là đội ngũ trọng