“Vừa rồi mẹ nói rằng tháng sau sẽ quyết định chuyện của con và anh Thần Quang, có phải là đính hôn không ạ?”.
Nhớ lại lời nói của Hà Tuệ Mẫn, trong lòng Tiếu Văn Nguyệt bỗng vô thức xốn xang.
Khi còn bé, cô ta từng mơ ước sau này được kết hôn với anh Thần Quang, trở thành cô dâu của cậu ta, để rồi khi càng lớn, cô ta càng nghĩ lại càng khao khát ước mơ đó.
Đáng lẽ khi nhắc đến chuyện này, Tiếu Văn Nguyệt nên cảm thấy vui vẻ trong lòng mới đúng, nhưng cô ta bỗng phát hiện ra mình nào có vui mấy, ngược lại còn có chút bối rối.
Cô ta vô thức liếc nhìn Diệp Thiên ở bên cạnh, phát hiện cậu đang dựa vào ghế sô pha, hai mắt nhắm hờ tựa như không nghe thấy, không chút mảy may đến chuyện này, không biết vì sao, cô ta bỗng cảm thấy không vui.
“Giai Lệ, mình có mua vài bộ quần áo mới, cậu góp ý cho mình được không?”.
Tiếu Văn Nguyệt nhìn Cố Giai Lệ, chỉ lên tầng trên.
“Được thôi!”.
Cố Giai Lệ gật đầu, cùng Tiếu Văn Nguyệt lên phòng trên tầng hai.
Mặc dù cả hai chỉ mới gặp nhau ở trường cấp ba nhưng quan hệ giữa họ đã thân thiết như thể chị em, là đôi bạn không chuyện gì là không nói.
Trong phòng, Tiếu Văn Nguyệt vừa đưa bộ quần áo mới cho Cố Giai Lệ nhận xét, vừa tuỳ ý hỏi: “À đúng rồi Giai Lệ, cậu và Diệp Thiên quen nhau như thế nào vậy? Hồi nhỏ cậu và anh ta sống cùng một thôn à?”.
Cố Giai Lệ suy nghĩ một hồi rồi trả lời: “Chính xác mà