“Lạc Tư Đồ sao? Để tôi xem người được gọi là “thánh
cổ phiếu nhỏ” nổi tiếng tình Vân rốt cuộc có đủ tư cách
trở thành chồng của Giai Lệ không!”.
Ở cổng nhà họ Tiêu, Diệp Thiên cất bước đi ra, Cố
Giai Lệ đang đứng bên cạnh một chiếc BMW-5 series,
bên cạnh cô còn có Tiêu Lâm, Tô Mộ Nhu, Lương Dung,
Đàm Nguyệt Ảnh và mấy người trẻ tuổi mà cậu không quen.
“Anh Diệp Thiên, anh đến rồi!”.
Cố Giai Lệ khoác cánh tay Diệp Thiên như trước đây.
Mấy người Tiêu Lâm vẫn tỏ thái độ bình thường,
nhưng mấy thanh niên không quen biết kia lại trợn tròn
mắt, sắc mặt thay đổi, thẩm đoán thân phận của Diệp
Thiên.
“Ừ, đi thôi, đi đâu vậy?”.
Diệp Thiên gật đầu, ánh mắt lướt qua mấy người.
“Thủy Ngạn Minh Môn ở khu phát triển!”.
Tô Mộ Nhu bước tới, giọng nói lạnh nhạt.
Nhìn thấy Diệp Thiên xuất hiện, sắc mặt cô ta rõ ràng
sẩm xuống.
“Giai Lệ, em và Tiêu Lâm, Tiểu Dung ngồi một xe, chị
với Nguyệt Ảnh, Diệp Thiên ngồi một xe, những người
còn lại một xe.
Ngồi như vậy sẽ không bị chật chội, dễ
chia nữa!”.
Tô Mộ Nhu nói, giọng điệu không cho phép làm trái,
Cố Giai Lệ còn chưa hiểu chuyện gì đã bị Lương Dung
kéo lên chiếc xe Mercedes của Tiêu Lâm, rời đi trước.
Còn Diệp Thiên thì lên chiếc xe BMW-5 series cùng
với Đàm Nguyệt Ảnh và Tô Mộ Nhu.
Vốn tường Đàm
Nguyệt Ảnh sẽ ngồi ở ghế lái phụ, nhưng cô ta lại ngồi
luôn ghế sau cùng với Diệp Thiên.
Dọc đường đi, sắc mặt Tô Mộ Nhu sa sắm, chỉ lo lái
xe, không nói một lời, Đàm Nguyệt Ảnh cũng tỏ vẻ lạnh
lùng, chẳng nói chẳng rằng, Diệp Thiên thì tận hưởng sự
yên tĩnh, lấy hai tay làm gối, nghiêng đầu ngắm cành bên
ngoài cửa sổ, thong thà an nhàn.
Bầu không khí trong xe ngột ngạt, đôi mắt đẹp của
Đàm Nguyệt Ảnh khẽ đào, thấy Diệp Thiên đang mài nhìn
ra ngoài cửa sổ thì hơi biến sắc.
Cô ta có dung mạo xinh đẹp, ngang hàng với Ngọc
Nguyệt Tiên Từ Lí