Nhìn thấy mấy người Tô Mộ Nhu đầy cửa vào, Lạc Tư Đồ
và thanh niên thô kệch kia đều cùng quay sang
nhìn, hai người gần như đồng thời đứng dậy.
“Mộ Nhu đến rồi, cả cô Đàm nữa, đúng là khách
quý, khách quý!”.
Hai người không còn vè lạnh lùng cao ngạo vừa rồi,
vô cùng khách sáo với Tô Mộ Nhu và Đàm Nguyệt Ảnh.
Tuy ở tình Vân, hai người có thể nói là lấn át thế hệ
trẻ, nhưng Tô Mộ Nhu là nữ hoàng mới nổi trong giới
kinh doanh tỉnh Vân, bọn họ đưong nhiên rất khâm
phục cô ta.
Còn Đàm Nguyệt Ảnh là đệ từ thiên tài của phái Lao
Sơn, người nối nghiệp tương lai của phái Lao Sơn,
Thân phận lại càng cao quý, không thể chọc vào.
Cho dù là
bậc cha chú của bọn họ ở đây thì cũng phải khách sáo,
nhường nhịn Đàm Nguyệt Ảnh.
“Anh Lạc, anh Hứa, giữa chúng ta mà còn phải
khách sáo như vậy sao?”.
Đàm Nguyệt Ảnh chỉ khẽ gật đầu với hai người, còn
Tô Mộ Nhu lại mìm cười dịu dàng, bắt đầu cười đùa, có
vẻ rất thân thiết với bọn họ.
“Ha ha, Mộ Nhu, cô vẫn thằng thắn như vậy, mau
ngồi đi!”.
Hai người đều vỗ tay cười lớn, ở đây có nhiều người
như vậy, nhưng cũng chỉ có Tô Mộ Nhu và Đàm Nguyệt
Ảnh là có thể khiến bọn họ nhìn với ánh mắt khác.
Tô Mộ Nhu và Đàm Nguyệt Ảnh bước về phía trước,
Diệp Thiên đi theo sau bọn họ, nhưng không định chào
hỏi hai thanh niên kia, mà muốn lướt qua.
“Khoan đã!”.
Thanh niên đeo kính gọng vàng sừng sốt, ánh mắt
lạnh lùng, chìa tay ra ngăn Diệp Thiên lại.
Trong phòng riêng này không thiếu người quen biết
cậu ta, hoặc là muốn lấy lòng cậu ta, trong đó còn có
mấy thanh niên nhà họ Tiêu, trước khi mấy ngưoi Diệp
Thiên đến, bọn