Cậu tiến lên một bước, cuối cùng Lạc Tư Đồ cũng cảm
thấy sợ hãi.
Cậu ta lùi lại với vè mặt kinh hoàng: “Cậu đừng có tới
đây, đừng có tới đây!”
Ánh mắt Diệp Thiên không chút thưong hại, cậu tiến
thêm một bước, ra tay nhanh như điện, bốn khớp xương
vang lên một tiếng giòn giã.
Lạc Tư Đồ đã nằm trên mặt
đất, tứ chi cong ra ngoài một đường cong kỳ dị, rõ ràng là
tất cả tay chân đều đã bị gãy.
“Mày, mày dám đánh gãy chân tay tao? Sao
mày dám?”
Lạc Tư Đồ tiếp tục hú hét thảm thiết, nhưng cậu ta
vẫn gầm lên với Diệp Thiên, kiên quyết giữ sự tôn nghiêm
cuối cùng của mình.
Diệp Thiên liếc mắt đầy khinh thường, nhìn xuống với
vẻ bề trên.
“Chặt đứt tay chân của anh chỉ là cảnh cáo thôi.
Nếu
như anh còn dám có bất kỳ sự bất mãn nào thì có thể tìm
người đến báo thù!”
“Các người muốn mang gia thế, năng lực, lai lịch ra
chơi thì cũng được thôi, tôi sẽ tiếp hết!”
“Ngày mai tôi sẽ chúc thọ ông cụ Tiêu ở nhà họ Tiêu.
Nếu các người muốn báo thù thì nhớ tranh thủ nhé!”
Cậu nói một cách thờ đ, bò lại câu nói phía sau và
cùng Cố Giai Lệ rời khỏi phòng VIP, chỉ để lại một đống
hỗn độn trên mặt đất.
Cặp đôi Tiêu Lâm và Lương Dung từ đầu đến cuối đều
nghệt ra với khuôn mặt đầy kinh hãi.
Họ đã đích thân đến sân bay đón Diệp Thiên và Cố
Giai Lệ.
Lần đầu gặp Diệp Thiên, họ thấy cậu lễ phép thân
thiện, đầy khí chất thư sinh, nhìn rất nho nhã.
Họ không bao giờ tường tượng được Diệp Thiên lại bá
đạo đến như vậy khi cậu thể hiện bản lĩnh của mình.
Ngay
cà hai cậu chủ số một số hai ở tình Vân cũng đều bị cậu
chèn ép, đánh cho như con chó chết.
Hồi lâu Tiêu Lâm mới hoàn hồn trở lại, đi đến trước
mặt Tô Mộ Nhu và nói: “Chị Mộ Nhu, giờ phải làm sao?”
Ánh mắt Tô Mộ Nhu đanh lại, lúc này cô ta mới lên
tiếng: “Mau sai người đưa Lạc Tư Đồ và Hứa Thuần Canh
vào bệnh viện.
Còn những chuyện khác về nhà rồi nói!”
Tiêu