“Chẳng lẽ là…”
Tiêu Trường Hà không khỏi nhìn về phía Diệp Thiên,
trong lòng run lên, ông già áo trắng bên cạnh Tiêu Trường
Hà chợt thay đổi vẻ thờ ơ trước đây, lông mày cũng đã cau lại.
Tại cồng lớn, Hoàng Quốc Thắng và Thầm Lập Niên đi
cùng với nhau, phía sau lưng còn có vài vệ sĩ.
Hai người
đều mặc vest đi giày da, bước đi mạnh mẽ và ánh mắt sắc
lèm, tuyệt đối không thua kém gì Lạc Minh Thư.
Họ sài bước về phía trước và đứng cùng Lạc Minh Thư
với ánh mắt căm thù.
Thẩm Lập Niên cười khẩy nói: “Diệp tiên sinh, cậu đã
giết chết con trai tôi và con trai chủ tịch Hoàng ở Lư
Thành, cậu có từng nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay hay chưa?”
Ánh mắt Hoàng Quốc Thắng lạnh lùng khóa chặt
Diệp Thiên.
“Cậu ra tay tàn độc, giết người bừa bãi.
Hôm nay chúng tôi liên thủ với nhau đến tìm cậu yêu cầu một lời
giải thích.
Chúng tôi phải đưa phường hung bạo như cậu
ra trước công lý”.
Trong phút chốc, tất cả im lặng!
Họ Hoàng, họ Lạc, họ Thẩm, bất cứ gia tộc nào cũng
đều là nhân vật tẩm cỡ, đù để trấn áp một phương.
Nay
ba nhà đã liên thủ lại với nhau, đối với Diệp Thiên mà nói
chẳng khác nào bị núi Thái Sơn đè trên đình đầu!”
Diệp tiên sinh đến từ tinh Xuyên, chủ tịch Tập đoàn
Lăng Thiên, cho dù là thân phận nào thì cũng đã đủ đáng
sợ rồi.
Đổi lại là người khác, đó là điều mà họ phải phấn
đấu cả đời may ra mới có thể đạt được, hoặc đó là mục
tiêu mà họ căn bản không thể nào với tới được.
Nhưng
Diệp Thiên lại có tất cả những điều đó.
Vốn dĩ rất nhiều người đều vô cùng ngưỡng mộ Diệp
Thiên, lớp thanh niên đang có mặt đều đố kỵ với cậu.
Nhưng lúc này họ chỉ cảm thấy thưong hai đau khổ thay
cho Diệp Thiên.
Nhà họ Lạc, nhà họ Hoàng, nhà họ Thầm, phía sau ba
nhà này đều là doanh nghiệp siêu khủng xếp trong top
năm mươi doanh nghiệp của Hoa Hạ.
Tất cả tài sản mà họ
có đủ để vượt qua ba tỉnh.
Ba nhà họ liên thủ với nhau
chắc chắn có thể dễ dàng nghiền nát một ông lớn ở tỉnh
Xuyên cũng như chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên.
Ánh mắt Tiêu Trường Hà không ngừng thay đổi, ông ta
nhìn về phía ông già bên cạnh, ông già khế lắc đầu với
ông ta, lộ ra một nụ cười gượng gạo, muốn giúp mà không
thể giúp được.
Ông già ấy là bạn cũ lâu năm của ông ta.
Thời còn trẻ
đã từng là thành viên số một ở Côn Thành.
Có thể nói là
vô cùng nổi