Tiếu Lâm ngồi vững vàng ở vị trí chủ nhà, chủ động gọi Sở Thần Quang đến ngồi ở bên cạnh, nhưng lại lờ đi Diệp Thiên, nhìn qua cũng có thể thấy cách đối xử trái ngược nhau.
Cố Giai Lệ và Tiếu Văn Nguyệt ngồi cùng nhau, hai cô gái trò chuyện thầm thì cười rúc rích, còn Diệp Thiên ngồi ở vị trí bên cạnh, ngoại trừ Hà Tuệ Mẫn thỉnh thoảng nói với cậu vài câu, thì cậu hoàn toàn bị cô lập.
Nhưng Diệp Thiên mặc kệ, cậu chỉ quan tâm đến món ăn trước mặt, tài nấu nướng của Hà Tuệ Mẫn cực đỉnh, đối với một người quanh năm suốt tháng ăn uống dân dã như cậu mà nói, thực sự rất mới mẻ.
“Thần Quang, cháu nghĩ gì về tình hình kinh tế hiện tại ở Lư Thành?”.
Trong lúc ăn cơm, bỗng Tiếu Lâm hỏi Sở Thần Quang.
Sở Thần Quang cười mỉm lắc đầu, rất khiêm tốn mà trả lời: “Có chú Tiếu và bố cháu lên sách lược điều hành, ý kiến của cháu rất đỗi tầm thường, sao dám múa rìu qua mắt thợ là chú chứ ạ!”.
Tiếu Lâm vừa nghe thấy lập tức bật cười: “Cháu đấy, đừng có khiêm tốn.
Bố cháu tâm sự với chú rất nhiều rằng, có nhiều khi cháu còn giỏi hơn ông ấy trong việc kiểm soát và phát hiện cơ cấu doanh nghiệp.
Chú thực sự muốn nghe cách nhìn nhận của cháu!”.
Cuối cùng Sở Thần Quang cũng gật đầu, nói với giọng nghiêm túc: “Cách đây không lâu, Thời báo Kinh tế đã liệt kê Top mười công ty hàng đầu ở Lư Thành, mà chủ tịch của mười công ty hàng đầu này đã được đưa vào danh sách mười doanh nhân xuất sắc nhất ở Lư Thành, chú Tiếu và bố cháu đều chiếm được một vị trí”.
“Nhưng xét theo tình hình hiện tại, cháu cho rằng những vị lãnh đạo tập đoàn hùng mạnh nhất ở thành phố Lư Thành lại không nằm trong số mười người này!”
Vẻ mặt của Tiếu Lâm vẫn điềm nhiên như cũ, chờ những lời sắp tới của Sở Thần Quang.
Sở Thần Quang nói tiếp: “Nếu để cháu tóm gọn tình hình kinh tế Lư Thành hiện tại lại bằng một câu, thì