Hoàng Quốc Thắng và Thẩm Lập Niên quay đầu lại thì
nhìn thấy Lạc Minh Thư đang tùm tìm cười gật đầu.
Hai
người này cũng cười khẩy xem thường.
Nhà họ Hàn ở Thành Môn, khi ông cụ nhà họ Hàn còn
trè, ở thời kỳ đình cao nhất cũng từng là người có chức vị
xếp thứ ba ở tình Xuyên, sức ảnh hưởng cũng xem như
chưa từng có, chỉ có một hai người có thể áp chế được
ông ta.
Nhưng sau khi ông cụ Hàn lùi về sau vì bệnh tật thì
vận thế của nhà họ Hàn sa sút hằn, chì còn lại cái danh
gia tộc kinh doanh.
Nhà họ Hàn hiện giờ tuy rằng vẫn nổi
tiếng là gia tộc hàng đầu ở tình Xuyên, nhưng thực chất
thua xa nhà họ Hoàng, nhà họ Thầm, nhà họ Lạc.
Chỉ dựa
vào việc có giao tình với nhà họ Hàn đối với họ mà nói
chẳng có gì đáng sợ, cùng lắm cũng chì kiêng dè vài
phần mà thôi.
Cho dù hôm nay người đứng đầu nhà họ Hàn có đích
thân tới, ông ta cũng không thể ngăn càn bọn họ tấn
công Diệp Thiên.
“Diệp tiên sinh, nhà họ Hàn ở Thành Môn đích thực là
bá đạo ở tình Xuyên, nhưng ở đây là tình Vân, tay của họ
không dài tới đây!”
“Bàn thân cậu có sức mạnh đánh gãy chân tay con
trai tôi, còn làm Hứa Thuần Cang bị trọng thương.
Chuyện
này rất nhiều người đã tận mắt chứng kiến.
Cậu muốn
chối bò cũng không được.
Tình Vân chúng tôi tất sẽ có
người xử lý cậu”.
Ánh mắt Lạc Tư Đồ lãnh đạm, ông ta lùi lại phía sau
một bước.
Đúng lúc này ngoài cồng lớn đại sành có một
người đàn ông trung niên mặc bộ vest cũ bước vào.
Cách
ăn mặc của ông ta rất nhã nhặn, trông nho nhã lịch sự.
Ông ta vừa tới thì tất cả mọi người có mặt đều chấn động.
Thân phận tầm cỡ như Tiêu Trường Hà cũng phải kinh
ngạc,