Nhưng là một quân nhân, sau một thoáng sửng sốt, cô ấy liền lập tức chào hỏi Diệp Thiên.
"Giáo quan Diệp, tôi là Đường Vũ Nhu, sẽ là trợ lý cho cậu trong một tháng sắp tới, phụ trách công việc hậu cần và thống kê chỉ tiêu huấn luyện!".
Diệp Thiên nhìn cô ấy, khẽ gật đầu.
Thấy phản ứng của Diệp Thiên, cô ấy thầm nhíu mày, Diệp Thiên nhìn có vẻ còn ít tuổi nhưng cũng làm kiêu ra trò.
"Giáo quan Diệp, mọi việc ở đây Tiểu Đường sẽ nói rõ với cậu, có bất cứ câu hỏi gì cô ấy đều sẽ giải đáp cho cậu".
"Nam Long Nhận có cậu quản lý, chúng tôi đều rất yên tâm, chúng tôi còn có việc, không tiếp cậu được nữa".
Lương Long Đình và mấy vị tướng chào Diệp Thiên theo nghi thức quân đội, sau đó lần lượt lên máy bay rời đi, bãi huấn luyện rộng lớn này bỗng chốc trở nên yên tĩnh hơn mấy phần.
Trong phòng làm việc, Diệp Thiên gối hai tay ra sau đầu, hai chân gác lên bàn, tùy tiện xem tư liệu lịch sử của Nam Long Nhận, thoạt nhìn chẳng khác gì một cậu thiếu niên cẩu thả.
Đường Vũ Nhu ở bên cạnh tuy không nói gì, nhưng trong lòng vô cùng bất mãn. Cô ấy quả thực không hiểu tại sao mấy vị tướng lại tìm một thằng nhóc còn hôi sữa đến quản lý Nam Long Nhận.
Còn ở bãi huấn luyện mô phỏng sa mạc ở xa xa, hai mươi mấy bóng dáng đang vùi mình trong hố cát, cảm nhận quá trình nhiệt độ cao kích thích làn da.
Một người trong số đó ánh mắt lạnh lẽo, giữa hai hàng lông mày mang theo ý chí mạnh mẽ, chính là Lí Vân Phi từng có va chạm không nhỏ với Diệp Thiên ở Lư Thành.
Mấy ngày không gặp, làn da của Lí Vân Phi đã đen hơn rất nhiều, dường như cũng trở nên mạnh hơn không ít.
Bên cạnh có mấy người đã không chịu được nhiệt độ cao trong hố cát, chuẩn bị đứng dậy, nhưng cậu