"Diệp Thiên?".
Mấy người bọn họ đều chưa nghe đến cái tên này bao giờ, đang định hỏi thêm, thì ngoài cổng bỗng vang lên tiếng bước chân.
Một người đàn ông cao lớn xuất hiện trước mặt mọi người, anh ta cao gần hai mét, làn da đen thui, còn hơn cả Lí Vân Phi, anh ta đứng đó chẳng khác gì một tòa tháp đen sừng sững bất động.
Anh ta là đội trưởng của Nam Long Nhận, có biệt danh là "Hắc Tháp".
"Mọi người mau tắm rửa sạch sẽ đi!".
Hắc Tháp nhìn về phía mấy người, giọng nói lạnh lùng.
"Cho các cậu mười phút, sau mười phút đến bãi huấn luyện báo cáo!".
Mọi người nghe thấy thế thì ánh mắt hơi thay đổi, dường như cảm giác được gì đó, đôi mắt khẽ nheo lại.
"Lẽ nào là vị tổng giáo quan mới kia đã đến rồi sao?".
Lần này bọn họ thua thảm hại trong cuộc thi Nam Bắc, mấy vị tướng trong quân khu đều cảm thấy mất mặt, lập tức sa thải tổng giáo quan cũ, mời một tổng giáo quan mới.
Không ít người trong số bọn họ, do huấn luyện với tổng giáo quan cũ trong thời gian dài, trong lòng rất quý ông ta.
Nhưng vì tổng giáo quan mới này, mà tổng giáo quan cũ bị cách chức, khiến bọn họ đều tức giận bất bình, đương nhiên là bài xích tổng giáo quan mới.
Hắc Tháp rời đi, mấy người còn lại đưa mắt nhìn nhau, đều hiểu ý.
"Hừ, tổng giáo quan mới sao?".
Vua đánh đơn "Bộc Phá" của Nam Long Nhận nhếch miệng cười, tỏ vẻ không phục.
"Tôi muốn xem xem ông ta có năng lực gì có thể quản lý được Nam Long Nhận chúng ta".
Ánh mắt Lí Vân Phi lóe sáng, cậu ta cũng rất muốn biết rốt cuộc tổng giáo quan mới thay thế giáo quan Vương, bất ngờ đến căn cứ là