Convert: Vespertine
Edit: Mạt Mạt | Wattpad: MatDangCanhY
Tấm lưng của Tần Diệm dày rộng mà lại ấm áp, khiến người khác cảm thấy vô cùng an tâm, trong lòng cô như có một dòng nước ấm chảy ra, đôi mắt Nghiêm Vi lấp lánh ánh nước, lần đầu tiên một cô nhi như cô cảm thấy an tâm lại là nhờ một người ở trong sách, không có thật, Nghiêm Vi ôm lấy cổ Tần Diệm, hai chân sung sướng đong đưa, đôi tay anh dừng trên đùi cô, cố định người cô lại.
"Chú Tần." Nghiêm Vi nhéo cằm Tần Diệm: "Nghe đồn chú giữ mình trong sạch, cũng không có quan hệ nam nữ rối loạn bên ngoài, vậy thì tại sao tối hôm đó lại lên giường với tôi vậy, theo lý thuyết, cho dù tôi bị bỏ thuốc, chú chắc là cũng có thể vung tay tiễn tôi đi luôn, chứ không phải tự mình ra trận thế này."
"Hơn nữa, trước kia tôi còn theo đuổi Tần Hằng, nếu như quan hệ của chúng ta bị người khác biết, bọn họ có thể nói chú là đoạt đối tượng của cháu trai hay không, Tần tiên sinh, đừng nói là chú đã thích tôi từ trước rồi nhé?"
"Chậc chậc chậc, chú đây là muốn trâu già gặm cỏ non sao? Không sợ gặm không nổi hả?" Nghiêm Vi che miệng cười trộm, ngay sau đó thân thể liền nhẹ bẫng, cô bị Tần Diệm ôm xuống dưới.
Sự thật chứng minh, tôi không chỉ gặm nổi, mà còn gặm được rất nhiều thứ." Tần Diệm ôm Nghiêm Vi, Nghiêm Vi kẹp chặt lấy eo Tần Diệm theo bản năng, anh dùng tay nâng mông cô lên, tư thế này quen thuộc đến đáng sợ, theo động tác đi lại chậm rì rì của Tần Diệm, trong đầu cô lại hiện ra những hình ảnh khiến người khác phải thẹn thùng, Nghiêm Vi kẹp chặt đùi trong vô thức, tư thế này khiến cô có cảm giác như côn thịt của Tần Diệm đang cắm vào hoa huyệt mình vậy.
Xin hãy đọc truyện ở địa chỉ chính chủ - Wattpad: MatDangCanhY để được đọc chương mới sớm hơn từ 5-6 tiếng, hãy là một người đọc văn minh, nói không với các trang reup.
Tần Diệm thưởng thức dáng vẻ xấu hổ của cô, buổi tối hôm đó, Tần Diệm vừa bước vào phòng đã thấy Nghiêm Vi với khuôn mặt đỏ hồng, mất tỉnh táo. Tần Diệm có chút ấn tượng đối với cô, người lúc nào cũng lì lợm la liếm Tần Hằng, thường xuyên đến nhà họ Tần, lần nào thấy anh cũng như chuột thấy mèo vậy.
Lúc nhìn thấy anh, cô trợn mắt sợ hãi, hoảng loạn muốn đứng lên, lại vì say nên luống cuống tay chân té ngã trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh, chẳng qua chưa được năm giây, Nghiêm Vi lại đứng lên, dáng vẻ hoàn toàn tương phản với lúc trước, không còn sự hoảng loạn và sợ hãi lúc ban đầu, Nghiêm Vi dường như đã trở thành một quả mật đào thành thục đợi người đến hái, cả người đều toát ra dáng vẻ mê người.
Một người trong một