Convert: Vespertine
Edit: Mạt Mạt | Wattpad: MatDangCanhY
Nghiêm Vi mỉm cười, tay chống cằm: "Chị dâu, chị nói vậy là không đúng rồi, ai mà chẳng có một thời trẻ trâu hở chị? Thế nào, Tần Hằng từ chối em như vậy, em lại phải theo đuổi tiếp sao? Hơn nữa, mấy năm gần đây, một mặt thì Tần Hằng từ chối em, nói như thật, nhưng vẫn dựa vào nhà họ Nghiêm bọn em, rồi đối xử với em chẳng ra gì cả, anh ta làm dáng rất giỏi đấy?"
"Thật sự nghĩ rằng trên đời này chỉ có mỗi Tần Hằng là đàn ông sao, vì một cái cây lệch tán như anh ta, em đây phải từ bỏ mọi thứ à?" Nghiêm Vi nói vô cùng có lý, mẹ Tần Hằng cứng họng: "Vậy thì cô cũng không thể ra tay với Tần Diệm được, đó là chú út của Tần Hằng."
"Không phải là em ra tay với Tần Diệm." Ngón tay Nghiêm Vi gõ nhịp trên bàn, nở nụ cười: "Chính xác thì là Tần Diệm ra tay với em mới đúng."
"Chị dâu, em hơi đói bụng, không tán gẫu với chị nữa, đương nhiên, nếu chị không vừa mắt em, chị có thể không đến dự hôn lễ của em và Tần Diệm." Nghiêm Vi nhấc tay, chiếc nhẫn trên ngón áp út vô cùng chói mắt. Mẹ Tần Hằng cứng người, chiếc nhẫn này, tại sao lại ở trên tay Nghiêm Vi, chẳng lẽ chú út thật sự nghiêm túc sao?
Dạo trước, Tần Diệm đã mua đấu giá một đôi nhẫn, trị giá 3000 vạn[1], toàn thế giới chỉ có một đôi, vốn tưởng rằng Tần Diệm mua để làm quà cho ai đó, không nghĩ tới anh lại mua cho mình.
[1] 3000 vạn tệ = 102 tỉ VNĐ (mất 5 phút đồng hồ tính hic rớt nước mắt)
Cũng không thể trách mẹ Tần Hằng lại nghĩ như vậy, thật sự là hơn ba mươi năm qua Tần Diệm chưa hề có ai bên người. Anh thích đàn ông cũng được, phụ nữ cũng được, nhưng không ngờ cuối cùng đó là người thường xuyên đến biệt thự nhà họ Tần – Nghiêm Vi.
Chẳng lẽ chú út đã sớm lên kế hoạch rồi?
Nếu đúng là như vậy... Sắc mặt của mẹ Tần Hằng bỗng chốc trắng bệch, đầu ngón tay run lên trong vô thức.
Nghiêm Vi thấy ngồi mãi trong phòng chán quá nên tự ý đi ra ngoài. Cô chẳng muốn nhìn khuôn mặt kia của mẹ Tần Hằng chút nào cả, nói chuyện như thể cô là người sai vậy. Lúc trước nguyên chủ thích Tần Hằng, theo đuổi anh ta, không phải lúc nào mẹ anh ta cũng khinh thường cô ấy sao. Bây giờ tự nhiên đến đây khẳng định cảm giác tồn tại làm gì vậy, làm như thể Nghiêm Vi cô là vật sở hữu của Tần Hằng không bằng, cho dù vứt vào một xó mặc kệ thì cũng không được bỏ đi, chỉ cần anh ta ngoắc ngoắc ngón tay là phải tung ta tung tăng, vứt bỏ liêm sỉ chạy đến.
A, đời mà đẹp thế à.
Nghiêm Vi vừa bước ra, đã bị Ninh Kỳ Kỳ cũng đến dự tiệc bắt được. Hôm nay cô ấy mặc theo phong cách đáng yêu, đi đến khoác lấy tay cô: "A a a, Vi Vi cậu không biết đâu, vừa nãy lúc cậu đi vào cùng Tần Diệm đúng là chói mù mắt mình mất, huhuhu, hai người xứng đôi quá đi, như trời sinh vậy á, gâu gâu gâu."
"Kỳ Kỳ, cậu lố quá." Nghiêm Vi ném cho Ninh Kỳ Kỳ một ánh mắt xem thường, Ninh Kỳ Kỳ dựa vào vai cô: "Huhu, Vi Vi, cậu đang khinh mình ngốc đúng không, nên không thèm nói chuyện với mình."
"Biết vậy là tốt, kìa, anh nhà cậu đang nhìn kìa." Nghiêm Vi nhìn về phía Ninh Chính, Ninh Kỳ Kỳ nhìn theo tầm mắt cô, sau đó rụt cổ lại, đưa lưng với anh.
Ninh Kỳ Kỳ chọc chọc eo Nghiêm Vi, bảo cô cúi đầu xuống: "Vi Vi, mình hỏi cậu một việc nha."
"Hửm?" Nghiêm Vi hơi nhướng mày, Ninh Kỳ Kỳ ghé sát đến: "Có phải đàn ông sau khi khai trai đều có ham muốn rất mạnh không? Ninh Chính thật sự rất quá đáng, ngay từ đầu không phải là mình chủ động sao, bây giờ mình muốn từ chối cũng từ chối không nổi, tuy rằng làm tình rất sướng, nhưng bị làm quá nhiều, ngày hôm sau mình thật sự rất đau."
Ninh Kỳ Kỳ nước mắt lưng tròng: "Tần Diệm nhà cậu có như vậy không?"
Nghiêm Vi bị những lời trắng trợn của cô ấy làm cho đỏ mặt: "Cậu thật là!"
"Biết rồi biết rồi." Ninh Kỳ Kỳ phẫn nộ nhéo Nghiêm Vi một cái. Ninh Chính rốt cuộc cũng không nín nhịn được nữa, bước đến mạnh mẽ kéo Ninh Kỳ Kỳ đi, Nghiêm Vi cho Ninh Chính một ánh mắt cổ vũ.
Bụng có hơi đói, Nghiêm Vi đi đến một góc ăn bánh gato, chiếc bánh gato khá là xinh xắn, mới cắn vài miếng là đã hết. Lót bụng xong, Nghiêm Vi bưng một ly cocktail lên, nhấp một ngụm nhỏ.
Mùi vị không tồi, bánh gato lại ngọt ngào, Nghiêm Vi uống hết một ly rượu.
Vừa mới buông ly xuống, Nghiêm Vi liền bị Tần Hằng kéo đến một góc tối, lảo đảo bước chân.
"Tần Hằng?" Cổ tay cô